Chương 5
Cơ thể Hoắc Anh Tuấn cứng ngắc đành phải không lên tiếng.
Người chụp ảnh thầm tiếc vì trông anh chàng kia đẹp thế mà mặt bị liệt thì thật đáng tiếc.
Chụp ảnh xong, cả hai lên tầng hai làm thủ tục đăng ký.
Hoắc Anh Tuấn lấy thẻ căn cước ra, lúc này Khương Tuyết Nhu mới biết được tên thật của anh là “Hoắc Anh Tuấn”.
Không phải mẹ của Luc Thanh Minh họ Lương sao?
Anh ta cũng phải họ Lương chứ.
Khương Tuyết Nhu sững sờ, hỏi: “Anh họ Hoắc sao?”
“Ừm.”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu ký tên, không để ý lắm đến ý tứ trong lời nói của cô, thản nhiên trả lời: “Theo họ mẹ.”
“Ồ.” Khương Tuyết Nhu giật mình, tưởng rằng bản thân đã nhận sai người, hù chết cô rồi.
Cô chính vì người đàn ông này được coi là cậu của Lục Thanh Minh mà nhìn một chút. Chỉ là cô luôn cảm thấy kỳ quái.
Mười phút sau, giấy đăng ký kết hôn được đưa cho hai người.
Ngoại trừ một chút cảm thấy bi thương, Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy có chút thần kỳ.
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, cô đều nghĩ mình sẽ kết hôn với Lục Thanh Minh, nhưng không ngờ lại kết hôn với một người đàn ông chỉ mới gặp một lần.
“Đây là thông tin liên lạc của tôi, tôi có việc phải làm, tôi đi trước.” Hoắc Anh Tuấn viết số điện thoại lên một tờ giấy trắng đưa cho cô sau đó liền rời đi.
“Chờ đã.”
Khương Tuyết Nhu định thần lại, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hiện tại chúng ta là vợ chồng, hẳn là nên ở chung một chỗ.”
Hoắc Anh Tuấn vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi không thích sống cùng người khác.”
“Tôi không phải người khác, tôi là vợ hợp pháp của anh, cho dù sau ba năm chúng ta sẽ ly hôn, nhưng cũng vẫn có thể coi là danh chính ngôn thuận đi.”
Khương Tuyết Nhu lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, lại dẩu môi tỏ vẻ đáng thương: “Tôi thật sự rất đáng thương. Từ khi người chị thất lạc từ lâu trở về, bố mẹ liền ghét bỏ tôi, hiện tại tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, đến một nơi để ở cũng không có.”
“Có thể tự mình thuê nhà.”
Hoắc Anh Tuấn không hề động tâm mà nhấc chân bước đi.
“Ông xã, đừng bỏ em.”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên rú lên, ôm cánh tay anh không buông: “Em hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có anh mà thôi.”
Giọng cô càng lúc càng lớn, điều này làm thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong sảnh cục dân chính.
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn đen lại, anh rất hối hận vì sao mình phải tùy tiện kết hôn cùng với cô gái này.
“Được rồi, tôi sống ở Châu Khê, cô tự mình qua đó đi.”
Hoắc Anh Tuấn không chịu nổi kéo cô ra khỏi Cục Dân chính, thấp giọng cảnh cáo: “Cô ngủ ở phòng khách, không được bước vào phòng tôi.”
Khương Tuyết Nhu thầm cười, sẽ có lúc anh phải năn nỉ tôi bước vào thôi.
“Ngoài ra, đừng làm phiền nơi nghỉ ngơi của Bunny.”
“Bunny?”
Khương Tuyết Nhu hít vào một hơi: “Anh còn có con sao?”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Chăm sóc cho tốt.”
Nói xong lập tức bỏ đi thẳng.
Khương Tuyết Nhu bị dọa cho sợ nhất thời quên mất phải đuổi theo.
Bản thân đã sẵn sàng gả cho một người đàn ông mình không yêu, nhưng không nghĩ tới chuyện bây giờ còn phải đảm đương cả việc làm tốt vai trò của một bà mẹ kế.
Cô đứng bên lề đường nửa tiếng đồng hồ, trong đầu không ngừng hiện lên những cụm từ như “mẹ kế”, “dì nhỏ” đang chờ mình ở phía trước.
Cuối cùng, cô nhìn thấy bức ảnh đáng ghét của Lục Thanh Minh, không hề do dự dứt khoát vọt vào trong trung tâm thương mại mua đồ chơi cho trẻ em.
Nếu gọi là Bunny chắc là con trai, cô chọn một vài chiếc ô tô đồ chơi và Lego rồi lái xe đến Châu Khê.
Mang theo một đống đồ, cô hít sâu một hơi nhập mật mã vào cửa, cửa lập tức mở ra.
Cô mỉm cười hòa nhã: “Chào, Bunny.”
“Meo.”
Trong phòng khách yên tĩnh, một con mèo mập mạp lông màu trắng, đôi tai màu vàng nhạt nằm uể oải trên ghế sô pha kêu lên một tiếng.
“…”
Khương Tuyết Nhu chớp mắt mấy cái: “Bunny?”
“Meo meo.”
Mèo béo duỗi người ra, nhảy khỏi ghế sô pha, đi tới bên chân cô, ngửi món đồ chơi cô đang cầm trên tay, sau đó quay người lại không có hứng thú mà kiêu ngạo nằm xuống ghế sô pha.’