Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Hải viên lịch ngày 9 tháng 3, 1514, trên con đường mòn nhỏ của một đảo không tên.

Có một đứa bé sáu tuổi đang chạy về phía thôn, hắn có một mái tóc vàng kim, mặc một cái áo thun cụt tay củ màu trắng và một cái quần cộc đen ngắn.
Lúc này đây, đứa bé đang trốn phía sau một cây đại thụ ven bìa rừng, hai tay ôm chặt miệng để tránh phát ra tiếng, hai mắt hắn đẫm lệ nhìn chầm chầm tình hình trong thôn.
Trong thôn tình hình bây giờ cực kỳ thảm khốc, người chết nằm la liệt trên đất, người già, nam nhân, hay phụ nữ đều bị giết chết.

Tiếng khóc lóc của trẻ nhỏ, tiếng la hét của một hai người trưởng thành còn sống cực kỳ thê thương.
-Người cá.
Đứa trẻ đang trốn sau gốc cây nói thầm trong lòng.

Đứa bé này chính là Yaki, hắn đã trốn sau gốc cây này đã được một lúc.

Khi nãy, vừa chạy đến gần thôn, hắn đã thấy tình cảnh cả thôn bị tàn sát.

Kẻ ra tay chính là người cá, bọn chúng liên tục giết chóc bất kể nam nữ, chúng chỉ chừa lại những đứa trẻ nhỏ không có sức phản kháng đang khóc bên cạnh người thân bị giết.
Hắn sống hai kiếp nhưng tình cảnh tàn khốc như thế hắn chưa thấy bao giờ.

Hơn thế nữa, hắn lại nhận biết những khuôn mặt từng người chết đi kia.

Có người từng xua đuổi hắn, có người từng giúp đỡ hắn, có người thậm chí cho hắn thức ăn khi hắn đói.

Bây giờ, tất cả đều nằm trong vũng máu bất động.
Đúng lúc này… Một tên người cá có cái mũi hình răng cưa và một đám người cá đang lôi kéo một đám nhóc đi về phía bên này.

-Arlong!
Yaki thấy tên người cá này thì trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái tên.

Nghe có vẻ xa lạ nhưng lại khá quen thuộc, đầu hắn bỗng nhiên nhói lên đau đớn.

Hắn ôm đầu ngồi gục xuống ở gốc cây, cắn chặt môi để không phát ra tiếng động.
-Giết hết lũ người hạ đẳng! Gom bọn chúng lại rồi đốt cùng cái làng này đi…Tìm kiếm tất cả những gì có giá trị, rồi bắt tất cả lũ trẻ lên thuyền,...!Nếu bán chúng cho đám buôn người chắc chắn có được một vố lớn.
Arlong liên tục chỉ huy mấy tên người cá nhanh chóng làm việc.

Không mất bao nhiêu thời gian, một ngọn lửa bừng lên ở giữa thôn, sau đó nhanh chóng lan rộng ra khắp thôn.
Lúc này, cơn đau đầu đã giảm, Yuki cảm thấy hơi nóng đến gần thì vội chạy nhanh vào rừng.

Hắn không chạy về cô nhi viện vì hắn biết nơi đó đã không còn gì.

Vừa rồi, trong đám nhỏ bị bắt đi kia có mấy đứa là đồng bạn của hắn trong cô nhi viện.

Thậm chí lúc nãy hắn lờ mờ còn thấy cả viện trưởng cùng người giúp việc của cô nhi viện bị kéo lê trên đất khi đám người cá kia gom xác.
Yaki cắm đầu chạy lên núi, chín tuổi, thân thể chưa phát triển tốt, chỉ chạy được một lúc thì đã thở hồng học.

Dù vậy, hắn cũng thoát khỏi đám cháy lớn trong thôn.
Vừa đến mỏm đá trên núi, xa xa lấp loáng một con thuyền hải tặc đang ra khơi.

Nhìn chiếc thuyền kia, Yuki nắm chặt nắm đấm, cắn môi, nói gằn từng chữ.
-Arlong, ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
….
-Guku, ngươi chắc chắn cái thuyền này ra biển được chứ? Nhìn không an toàn chút nào.
Yaki nhìn chiếc thuyền mình mới làm xong mà lắc đầu cười khổ.

Gọi là thuyền cho sang chứ nó không khác gì một chiếc bè nổi.

Chiếc bè không quá lớn, nguyên liệu là từ mấy chiếc thuyền bị hư trên đảo.
Nói đến thì đám Arlong thật sự hung tàn, đốt giết, thế rồi trước khi đi còn phá hủy tất cả các thuyền nhỏ quanh thôn.

Nói chung thứ gì chúng không thể mang đi đều phá hủy hết.
Yaki cũng đã về thôn sau khi đám cháy tắt.

Kiểm tra rồi tìm kiếm khắp nơi nhưng không còn một ai sống sót cả, người chết đều chết, trên đảo này giờ chỉ còn mình hắn.
Sau khi suy tính cùng GuKu, hắn quyết định rời khỏi đảo này, đi tìm phần thưởng bí ẩn của hệ thống kia.

Theo như hắn biết thì hòn đảo kia cách đây cũng không xa.

Vì thế, để trở nên mạnh mẽ hắn cần nhận được phần thưởng kia.

Biết hắn quyết định ra biển, GuKu dạy cho hắn cách làm một con thuyền đơn giản nhất.

Vì hắn chỉ có 9 tuổi thế nên sức lực không lớn, đến cuối cùng, bản vẽ được sửa đổi rất nhiều lần để giản đơn đi mức độ phức tạp chế tạo con thuyền.
-Có thể! Chiếc thuyền nhỏ này nhìn không có sức nhưng nếu điều khiển tốt, và có chút may mắn thì cậu chủ có thể đến được nơi.
GuKu trầm ngâm nói.
-Được, kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, sáng sớm mai ra biển.
…..
Một tuần sau,
-Ngươi chắc chúng ta đi đúng đường chứ? Một tuần qua rồi, thức ăn và nước uống cũng sắp cạn kiệt, nếu vẫn chưa thấy đảo kia trong hai ngày, ta chắc chắn sẽ bỏ mạng trên biển này.
Yaki nằm dài trên chiếc thuyền nhỏ của mình nhìn bầu trời trong xanh hỏi GuKu.

Hắn đã ra biển một tuần, nói đến thì hắn đúng là thật liều mạng, một tên nhóc chín tuổi tự mình ra biển, thật sự là điên hết chỗ nói.

Chưa nói đến Quái vật biển, sóng gió trên biển cũng đủ dìm chết hắn.
Hắn đã gặp mưa lớn và bảo lớn hai lần, may mắn có GuKu trợ giúp, hắn mới tránh thoát các nguy hiểm đó.

Thậm chí, đã có quái vật biển lướt qua dưới thuyền của hắn, GuKu phải giấu đi hơi thở sự sống của hắn để tránh quái vật biển chú ý.
-Sắp đến rồi, theo như định vị thì đã rất gần.
GuKu nói.
-GuKu, ngươi nói xem quyết định ra biển của ta lúc đó có quá liều lĩnh hay không?
Yaki trầm ngâm hỏi.

Nhờ có GuKu bầu bạn một tuần qua, hắn cũng không quá cô đơn.

Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, hắn cũng biết được không ít thứ tốt.

Nói chúng hắn cũng xem GuKu như một quản gia, một đồng bạn thật sự.
-Không.

Ta nghĩ đó là một quyết định đúng đắn.


Có ta ở đây, cậu chủ chỉ cần không quá ngu xuẩn, ta có thể giúp cậu chủ đến nơi an toàn.

Có điều, cậu chủ nên nhớ, chỉ lần này GuKu mới giúp được cậu chủ.

Sau khi nhận được phần thưởng của mình, GuKu chỉ là một quản gia cũng như thầy dạy cậu chủ chứ không thể giúp cậu chủ bất cứ điều gì khác.
GuKu làm một tua khiến Yaki nhíu chặt hai hàng lông mày.

Một tuần qua, hắn nghe GuKu nhắc đến việc này không biết bao nhiêu lần.

Hắn đoán là hắn cần tự mình trở nên mạnh mẽ chứ không thể dựa vào GuKu để sống sót.
-Được rồi, được rồi.

Ngươi nói việc này nhiều lần rồi.

Ta hiểu, chỉ có lần này, sau này ta phải dựa vào mình để sống sót.
Yaki cười nói.
Đúng lúc này, hắn thấy một con chim biển lướt qua trên bầu trời.

Hắn liền ngồi bật dậy, sau đó liền hét lớn.
-Đất liền, đất liền,...!má nó chứ, không thể tin được có một ngày ta thấy đất liền lại khiến mình sung sướng đến thế… Huuu.
Một tuần lênh đênh trên biển cuối cùng cũng đến nơi.


Nhấn Mở Bình Luận