Màn đêm buông xuống, một đốm lửa trại lớn được đốt lên giữa khu rừng vắng lặng.
Một bữa tiệc lớn được Sanji chuẩn bị cho mọi người.
Thức ăn chủ yếu là làm từ thịt động vật hoang dã, thậm chí có cả thịt của động vật máu lạnh như ếch, rắn, etc… được tìm thấy trong khu rừng này.
Có điều, chúng lại lớn và có nhiều thịt hơn động vật máu lạnh ở Blue Sea rất nhiều.
-Sanji, cậu từng làm món Gà Ăn Mày chưa?
Trong lúc ăn, Yaki nhớ đến kiếp trước hắn từng ăn một món ăn có mùi vị khó quên liền hỏi.
-Gà Ăn Mày? Món gì thế?
Sanji nghe Yaki nhắc đến món ăn hắn chưa từng biết thì hứng thú hỏi.
-Để tớ kể cho các cậu nghe một câu chuyện về món ăn được gọi là Gà Ăn Mày này.
Yaki thấy mọi người rãnh rỗi không có việc gì làm thì nói.
Sau đó hắn bắt đầu nhớ đến man máng câu chuyện kiếp trước về món ăn Gà ăn mày, thêm mắm thêm muối kể.
-Theo truyền thuyết, rất nhiều năm về trước, một người ăn xin đã đánh cắp một con gà từ một ngôi làng.
Trong lúc chạy trốn, anh ta đã chôn nó trong bùn để tránh bị phát hiện.
Sau khi an toàn, anh ta đã lấy lại con gà phủ bùn, thay vì làm sạch bùn, người ăn mày này đã ném thẳng nó vào một ngọn lửa.
Bất ngờ, lửa nóng làm bùn bao quanh con gà khô cứng lại và khi người ăn mày đập vỡ lớp bùn này ra, anh ta được thưởng thức một con gà nướng ngon vô cùng.
Sau đó, anh ta bắt đầu buôn bán gà nướng theo cách này và kiếm bộn tiền, trở thành một gia đình giàu có.
Để tưởng niệm năm đó phát hiện món ăn mới này, anh ta đã đặt tên cho nó là ‘Gà Ăn Mày’.
-Ah, nghe có vẻ ngon đấy.
Sanji, lúc nào làm Gà Ăn Mày đi.
Luffy nghe kể đã thấy hấp dẫn thì thú vị nói.
-Được, nhưng mà từ câu chuyện lại không có biết rõ nguyên liệu là gì.
Nếu chỉ là bùn thì không thể làm một con gà nướng ngon như vậy được.
Sanji gật đầu nhưng sau đó nhíu mày nói.
-Cậu tự mình sáng tạo ra nguyên liệu đi.
Cần gì băn khoăn nhiều như thế cho mệt.
Miễn ngon là được, chứ muốn làm giống hoàn toàn thì trừ khi người từ trong câu chuyện đi ra làm cho chúng ta ăn.
Yaki cười nói.
Hắn cũng hiểu đó chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Nếu muốn làm được một con gà nướng ngon, ngoài cách làm còn cần nguyên liệu, và thời gian nướng etc.
Rất nhiều và rất nhiều thứ cần hiểu rõ.
Chỉ là bọn hắn muốn ăn thì làm thôi, cần gì phải để ý nhiều như vậy.
Hơn nữa hắn tin với tay nghề nấu nướng tài năng ấy của Sanji, hắn sẽ làm tốt trong việc sáng tạo ra một công thức mới cho Gà Ăn Mày.
-Uh..để lúc nào tớ thử xem.
Sanji hai mắt lấp lánh nói.
Đêm hôm đó, mọi việc diễn ra rất bình thường, bữa tiệc kéo dài đến gần nửa đêm thì dừng.
…
-Cộc..Cộc..Cộc…
Một loạt tiếng búa gõ vào gỗ khiến Yaki tỉnh giấc từ trong mộng cảnh.
Sau khi thức tỉnh ma khí cùng Haki, lúc ngủ, tinh thần hắn vẫn bao phủ xung quanh, nếu có bất cứ điều gì kỳ quái xảy ra, Yaki đều có thể phát giác kịp thời.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên, mem theo tiếng động kia tìm kiếm.
Đến lúc đến trước bờ sông, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt nhìn cảnh vật phía trước.
Dù ban đêm, nhưng nhờ vào Haki và Ma Khí, hắn có thể thấy khá rõ phía tế đàn đang có người sửa thuyền Going Merry.
Tiếng gõ búa đều đều, tiếng ván gỗ va vào đất hiện hữu rõ ràng trong tâm trí hắn.
Chỉ là có một việc khiến hắn có chút cảnh giác đó là hắn không thể cảm nhận được hơi thở của người này.
Người này như một người chết, không có một chút hơi thở sự sống nào cả.
-Chẳng lẽ là quỷ?
Yaki rùng mình một cái.
Đúng là hắn có chút mạnh lên đấy nhưng đối diện với mấy thứ như quỷ thần, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.
-Dù là quỷ cũng phải đến xem thử.
Trong trí nhớ mình, thế giới này có chút loạn, nói quỷ thần không tồn tại nhưng con người lại được ban cho sức mạnh vượt trội.
Vì thế nếu thực sự có quỷ cũng không có gì kỳ lạ.
Yaki hít một hơi, quyết định đến tế đàn xem xem đó là người hay quỷ.
Tế đàn nằm giữa dòng sông vì thế từ bờ đến tế đàn cần xuống nước nhưng dưới nước quanh tế đàn lại có một đám cá sấu bảo vệ vì thế hắn không thể bơi qua đó hay dùng khinh công đạp nước qua đó.
Lúc hoàng hôn, bọn hắn dùng dây leo từ các cành cây ven sông đu người qua, vì thế Yaki cũng làm theo tương tự, dùng các sợi dây leo lớn từ các cây lớn bên sông đu người về phía tên đàn.
Vừa đu dây, hắn cũng sử dụng khinh công vì thế khi đáp xuống trên tế đàn đã không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại mép tế đàn, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, trong màn đêm mờ nhạt cùng một chút sương mù, hắn vẫn không thể thấy rõ được người đang sửa thuyền là ai.
Nhưng hắn cũng không vội vàng đi xuống mà lẳng lặng đứng đó quan sát.
Sau một lúc quan sát, hắn phát hiện người này chỉ chuyên chú sửa tàu, không quan tâm thứ gì khác, vì thế, Yaki sử dụng khinh công nhảy xuống, đáp trên đài quan sát của tàu Going Merry.
Ngay khi hắn vừa đặt chân lên tàu thì bóng người kia liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
-Cậu là ai?
Yaki dù đã đến khá gần nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt người này.
Nói đúng hơn, hắn cảm thấy người này không có mặt.
-Chào cậu, Yaki.
Tớ là là tinh linh của Going Merry, cũng có thể gọi tớ là một Klabautermann.
Tớ vẫn ở cùng các cậu trên thuyền nhưng chưa bao giờ có dịp gặp mặt.
Một giọng nói sinh động truyền thẳng vào đầu của Yaki, nó như là một kiểu truyền âm vậy, thật kỳ quái.
Mà khiến hắn kinh ngạc hơn chính là người này tự xưng mình là tinh linh của Going Merry.
Thật sự khó tin nhưng mà ở thế giới kỳ quái này, có gì mà không thể xảy ra chứ.
-Ồ, có chút kinh ngạc nhưng thật sự rất vui được gặp cậu.
Cậu đang sửa Going Merry hả? Cần tớ giúp một tay sao?
Yaki sau một lúc kinh ngạc thì cười hỏi.
-Không cần đâu, tớ làm một mình được.
Đây là nhiệm vụ của bọn tớ, chăm sóc cho con tàu...!Thường thì tinh linh bọn tớ sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơn thế nữa, bọn tớ hình thành từ sự quý mến của mọi người đối với con thuyền.
Bỗng nhiên tinh linh thuyền Going Merry trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp.
-Tớ xin lỗi.
Tớ sợ rằng mình sẽ không thể chở mọi người đi đến cuối cùng của chuyến phiêu lưu này.
Yaki nghe thế thì kinh ngạc đến há hốc mồn, hắn nhìn chằm chằm tinh linh thuyền Going Merry hỏi.
-Sao thế? Thuyền hư hại quá nặng sao? Bọn tớ có thể tìm thợ sửa thuyền tốt để giúp cậu mà.
-Có một số dấu hiệu hư hại nghiêm trọng từ bên trong đã xuất hiện, dù là người thợ sửa tàu tốt nhất cũng sẽ không thể sửa chữa được.
Tớ xin lỗi.
Nghe thế, Yaki sửng sốt, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, lâm vào trầm tư một lúc lâu.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác khó chịu không thể ta.
Dù không bao giờ gặp tinh linh của Going Merry nhưng lúc biết nó luôn luôn đồng hành cùng mình.
Một phút trước, hắn đã vui vẻ tiếp nhận người đồng đội thầm lặng này.
Nhưng vừa gặp lại phải sắp chia tay.
Hắn cảm thấy rất khó chịu, như biết được một người đồng đội sắp phải chết mà hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà không thể cứu được, khiến lòng hắn có chút đau nhức.
-Tớ luôn muốn được đi phiêu lưu cùng các cậu..Vì thế, tớ sẽ cố gắng đưa các cậu đến được nơi xa nhất có thể.
-Đừng nói cho mọi người biết điều này nhé.
Tiếng của tinh linh thuyền tiếp tục vang vọng bên tai khiến Yaki càng cảm thấy càng khó chịu hơn.
Hắn vẫn luôn yêu quý chiếc thuyền nhỏ này, nó cho hắn cảm giác ấm áp như một ngôi nhà.
Khi biết được ngôi nhà ấm áp kia sắp không còn, hắn…
Yaki thở dài một hơi, gật đầu chào tinh linh Going Merry, sau đó trở lại nơi cắm trại.