Sân nhỏ.
Sau khi Lý Như Ý trở về, ăn vội cơm tối thì đi ngủ!
Người trong cửa hàng nội y quá nhiều, khiến cho cô bận vô cùng.
Ngô Đình Khải nhìn phòng của Lý Như Ý rồi nhìn Khiết Nhan trong lòng, khó hiểu vô cùng.
Cứ vậy mà ngủ rồi à?
Anh đâu có biết mấy chuyện như đánh răng, rửa mặt cho con!
Ngô Đình Khải nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín của Lý Như Ý, cắn răng rồi quyết tâm, không biết vậy thì học thôi!
Anh cẩn thận bế Khiết Nhan lên bồn rửa tay như ôm một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trong tiếng oán than của Khiết Nhan, Ngô Đình Khải khẽ thở dài, cũng không khó lắm!
Sau khi dọn dẹp xong, Ngô Đình Khải sợ con nhóc đi vào làm ồn Lý Như Ý nên quyết định để con nhóc ngủ cùng mình.
Trong đêm, Ngô Đình Khải mới biết chăm sóc trẻ con vất vả đến nhường nào.
Nhìn nết ngủ của Khiết Nhan, Ngô Đình Khải không dám ngủ trên giường, sợ đè trúng con bé.
Anh kéo đại một cái ghế qua rồi ngồi đó ngủ hết một đêm.
...
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu!”
Sáng sớm, tiếng chó sủa đánh thức Ngô Đình Khải.
Nghe tiếng kêu này hơi quen tai.
Ngô Đình Khải phát hiện trên người mình có đắp một tấm thảm len, anh vội vàng qua phòng Lý Như Ý nhìn, quả nhiên không có ai.
Bữa sáng đã được đặt trên bàn ăn cùng một mảnh giấy.
Nội dung là: Em đi làm đây, đừng quên đút con nhóc ăn sáng!
Ngô Đình Khải quay về phòng, phát hiện Khiết Nhan đã dậy.
Con nhóc kích động gọi: “Cha ơi, có chó!”
Ngô Đình Khải cười nói: “Nào, dậy ăn sáng, ăn sáng rồi đi xem chó.”
Vào lúc này, tiếng sủa của chó ngoài cửa sổ thay đổi.
“Gâu hú”
Nửa phần trước là tiếng chó, nửa phần sau là tiếng hú của sói.
Ánh mắt Ngô Đình Khải khẽ động, không lẽ là con chó chết tiệt đó!
Anh bế Khiết Nhan lên, đi qua cửa sổ nhìn.
Vãi!
Đúng là con chó chết tiệt đó!
Trong sân, Huyết Đồ nắm một sợi dây xích chó, xích một con chó trắng lớn.
Con chó trắng lớn này là lớn thật!
Ngoại hình như một con trâu nhỏ, rất hút mắt người xem.
Bên cạnh con chó trắng lớn là một con chó nhỏ khờ khạo với bộ lông xám trắng.
Ánh mắt của chó trắng lớn rất linh hoạt, Ngô Đình Khải vừa xuất hiện trước cửa sổ, nó đã ngẩng đầu nhìn Ngô Đình Khải.
Vừa nhìn đã biết lợi hại, chó trắng lớn sủa inh ỏi vào cửa sổ.
Nhìn thấy tiếng sủa đó như đang mắng người!
Cả con chó nhỏ bên cạnh cũng học theo, sủa liên lục.
Ngô Đình Khải lạnh lùng, con chó chết tiệt, ngứa đòn rồi đây.
Một tay anh cầm chổi, một tay bế Khiết Nhan, sải bước ra khỏi cửa phòng.
Đột nhiên tiếng sủa của nó dừng lại, trong phút chốc để lộ ra tiếng sủa non nớt của con chó nhỏ.
“Gâu hú, hú hú hú, gâu gâu!”
Ra đến cửa, Khiết Nhan ngoan ngoãn chào hỏi Huyết Đồ: “Xin chào, chú Thỏ Con!”
Huyết Đồ cười ngốc nghếch, trả lời: “Xin chào, Khiết Nhan!”
Ngô Đình Khải gật đầu với Huyết Đồ rồi nhìn qua con chó lớn, hung dữ nói: “Sói Trắng, ngứa đòn phải không?”
Lúc này, chó trắng lớn Sói Trắng mới lộ ra một biểu cảm nhân hóa, khóe miệng nó cong lên lộ ra một nụ cười.
Sau đó, nó đến bên Ngô Đình Khải, đi vòng xung quanh Ngô Đình Khải và cọ vào chân anh.
Như đang nói: Chúng ta thân thiết thế, đừng có nói mấy lời khó nghe đó!
Ngô Đình Khải chọc cây chổi xuống đất, Sói Trắng lập tức ngậm chặt cây chổi, ngoan ngoãn mang chổi đặt vào góc tường.
Ngô Đình Khải hơi bất lực, con chó chết tiệt này đúng là con chó xu nịnh thật sự!