Đối với nghị luận ầm ĩ của đám khán giả, hai bên đối chiến đều rất bình tĩnh.
Hai bên đều biết đối phương sẽ không nương tay.
Ngô Đình Khải đặt Khiết Nhan lên lưng Sói Trắng, tránh cho tên này chạy lung tung khắp nơi.
Khiết Nhan đương nhiên cười hi hi cưỡi chó lớn, trong miệng còn không ngừng la hét: “Cha… cha…”
Sói Trắng liếc mắt nhìn, đang định lặng lẽ ném cái tên trên lưng xuống mặt đất.
Bỗng nhiên nó nhạy bén cảm nhận được có sự sắc bén bắn lên người mình.
Nó lén nhìn thì lập tức sợ đến run chân.
Sát thần kia đang hung dữ nhìn chằm chằm nó.
Sói Trắng lập tức thành thật, nó săn sóc dựng thẳng đuôi to lên, dùng cái đuôi chơi trốn tìm với tên nhóc trên lưng, khiến cho tên nhóc cười hì hì không ngừng.
Ngô Đình Khải khẽ gật đầu với Huyết Đồ, ra hiệu anh ấy quan sát tí, sau đó nhanh chân đi về phía võ đài.
Trên võ đài.
Lúc này ngoại trừ trọng tài, đã có một người đứng.
Người này thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo luyện công.
Anh cứ đứng ở đó như vậy, khiến cho người ta có cảm giác kiên cố vững chắc như núi cao.
Cho dù trên khán đài phần lớn đều là người bình thường, nhưng liếc mắt cũng nhìn ra được sự tài giỏi của người đàn ông này.
Có vài người mạnh mẽ, người bình thường không nhìn ra.
Có vài người mạnh mẽ, người bình thường liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Người đàn ông cao lớn này đương nhiên là cái sau, người khác vừa nhìn dáng người và biểu cảm trên mặt của anh, trong lòng không tự chủ sẽ hiện ra hai chữ: “Cao thủ!”
Ngô Đình Khải đi vào giữa võ đài, loại so sánh này càng rõ ràng hơn.
Ngô Đình Khải thân cao một mét tám, vóc người cân đối, rõ ràng có hơi ốm yếu hơn người đàn ông cao to đối diện.
Nhìn một màn trên võ đài, rất nhiều người không nhịn được chửi bậy: “Người trẻ tuổi này thảm rồi, dáng người cao to vậy cũng không cùng thước đo.”
“Đây chính là hậu quả đắc tội thế gia, cao thủ trong gia tộc người ta còn nhiều, luôn có người tài giỏi hơn anh.”
“Không đáng xem, chỉ hy vọng nhà họ Trần đừng ra tay quá ác, tốt xấu để lại cho người trẻ tuổi kia một con đường sống.”
“Đúng vậy, vẫn nên giữ lại một mạng cho người trẻ tuổi kia, dù sao anh ta còn có con gái đáng yêu như vậy, nếu không thực sự đáng tiếc.”
Đám người trên khán đài bàn tán ầm ĩ, có rất ít người tin tưởng Ngô Đình Khải sẽ thắng.
Lúc này trọng tài lớn tiếng nói: “Trận đầu, nhân viên xuất chiến của nhà họ Trần: A Trang!”
“Nhà họ Trần vì thể hiện công bằng, cố ý chọn võ giả cùng cảnh giới với Ngô Đình Khải.”
“A Trang cung phụng cho nhà họ Trần, cảnh giới trước mắt là võ đạo Tông sư đỉnh cấp.”
“Bây giờ tỷ thí bắt đầu.”
Sau khi trọng tài kia nói xong, trực tiếp nhảy xuống khỏi võ đài, để lại võ đài cho hai người trên đài.
Dù sao không hạn chế, cho dù quần chiến kịch liệt cỡ nào cũng không liên quan anh ta.
Trọng tài tò mò nhìn người xem xung quanh, những người này sao bỗng nhiên không nói gì?
Khoảnh khắc ấy, sân thể dục của bốn mươi ngàn người lặng ngắt như tờ.
Không có tiếng động nào.
Có một giọng nói “cha, cha” non nớt từ phía bên kia võ đài truyền đến, mơ hồ không nghe rõ lắm.
Trọng tài nhìn sân thể dục yên tĩnh, sợ hãi trong lòng, đây rốt cuộc là sao?
Đúng lúc này, ánh mắt anh ta trừng một cái, bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng người cao lớn bay qua trong tầm mắt.
Bay qua?
Trọng tài phát hiện khác thường, ánh mắt đuổi theo bóng người, má nó, đó thật sự là một người.
“Ầm!”
Giữa khán đài, một bóng người giống như quả lựu đạn đập tới, trực tiếp đánh vào dưới lòng bàn chân ông cụ nhà họ Trần.
Bóng người bay tới kia rõ ràng là cao thủ nhà họ Trần phái ra: “A Trang!”
Ông cụ Trần nhìn bóng người đang thản nhiên đứng trên võ đài kia, tức giận đến nỗi râu mép không ngừng run rẩy, sắc mặt xanh mét.
Nhục nhã!
Đây là nhục nhã trần trụi!