Ngô Đình Khải thấy Iguchi Yasei lao tới, anh cười ác độc.
Ha ha, không nhịn được nữa chứ gì.
Đúng thật, Iguchi Yasei không nhịn được nữa.
Ban đầu, ông ta không hề đặt Ngô Đình Khải vào mắt, nghĩ anh chẳng qua là một người trẻ tuổi, không đáng lo sợ.
Thế mà sau khi Ngô Đình Khải nói ra câu: "Vừa phân cao thấp vừa phân sống chết", Iguchi Yasei cảm nhận được sát khí của Ngô Đình Khải.
Vẻ run sợ khi đó khiến cho Iguchi Yasei như đối mặt với kẻ địch lớn.
Ông ta không dám coi thường Ngô Đình Khải nữa, coi anh như một võ sĩ cùng cấp, đối đãi nghiêm túc.
Vì thế, sau khi hai bên chuẩn bị xong, ông ta không dám nhiều lời, vung thẳng kiếm lên.
Ngô Đình Khải im lặng nhìn Iguchi Yasei, âm thầm tính toán khoảng cách của hai bên rồi lặng lẽ cảm nhận hơi thở của ông ta.
"Bảy mét!"
"Sáu mét!"
"Năm mét!"
"Bốn mét!"
"Ba mét!"
Ngay vào lúc này, Ngô Đình Khải động đậy.
Anh đột ngột lao về phía trước, đối diện với Iguchi Yasei.
Cảnh tượng này, khiến cho rất nhiều khán giả lạnh lẽo trong lòng.
Nguy rồi, thực lực của Iguchi Yasei không yếu, lao về phía trước như vậy không hề có nhiều cơ hội xoay chuyển.
Không phải làm vậy là tìm chết hay sao?
Mắt thấy đối phương cách mình càng lúc càng gần, hai người sắp gặp nhau rồi, nhiều người nhắm chặt mắt lại.
Hazz, một cao thủ trẻ Hoa Hạ, phải kết thúc ở đây rồi sao?
Trên khán đài trung tâm, người nhà họ Trần nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Đả kích trước đây quá lớn quá nhiều, sắc mặt của họ rất khó coi.
Bây giờ, thanh niên đáng ghét này, Ngô Đình Khải đáng chết này, phải trả giá rồi sao?
Quả nhiên, chó điên có phân, người điên có hoạ!
Ngô Đình Khải điên như vậy, quả báo cuối cùng cũng tới rồi!
Tuy nhiên, mặt của người nhà họ Trần không duy trì nụ cười nữa.
Vào khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, sắc mặt của Iguchi Yasei đã thay đổi.
Người đàn ông này, người thanh niên Hoa Hạ này, lại dùng ngón tay đỡ kiếm mình.
Anh điên rồi sao?
Trời đất này ai không biết, kiếm của người Nhật Bản sắc bén vô cùng, người công lực thâm sâu cũng có thể bị kiếm cắt thành bùn.
Lẽ nào võ sĩ trẻ Hoa Hạ này không biết sao?
Đương nhiên Ngô Đình Khải biết!
Nhưng, vậy thì sao?
Mặt Ngô Đình Khải không biểu cảm, ra tay nhanh như chớp, chính xác đón lấy con kiếm dài chém tới của ông ta.
Trên mặt Iguchi Yasei có ba phần phấn khích, ba phần hoảng sợ, bốn phần mong chờ.
Ông ta muốn xem xem, rốt cuộc võ sĩ trẻ Hoa Hạ này làm sao phá giải được kiếm đoạt mạng này của mình.
"Ding!"
Một âm thanh khẽ vang lên, ba phần hoảng sợ trên mặt Iguchi Yasei tăng lên đến tám phần, còn hai phần thất vọng!
Anh...anh...anh sao có thể?
Sao có thể vậy được?
Tuyệt đối không thể nào, đây chắc chắn là ảo giác!
Võ sĩ Nhật Bản trước giờ đều coi kiếm mình là bạn đồng hành, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Câu này không phải nói kiếm gãy thì người chết.
Mà là nói kiếm của võ sĩ quan trọng như mạng mình, bình thường phải bảo dưỡng cẩn thận.
Trên chiến trường, một khi kiếm hộ thân của mình xảy ra chuyện, người sẽ mất đi sức chiến đấu.
Hơn nữa, kiếm dài đã nung ngàn lần, gần như sẽ không xảy ra vấn đề.
Võ sĩ Nhật Bản coi kiếm dài của mình là tinh thần võ kiếm, không thể lung lay.
Thế mà, sau một âm thanh vang lên.
Kiếm gãy!
Ngô Đình Khải thuận thế nắm lấy cổ áo Iguchi Yasei, người lao về phía trước tiếp.
"Phịch!"
Một âm thanh lớn vang lên, Iguchi Yasei không còn sức phản kháng, bị Ngô Đình Khải vật xuống.
"Phịch!"
Ngô Đình Khải cong người, Iguchi Yasei giống như một chiếc túi rách bị ném đi.
Đúng, là "ném".
Như cây búa sắt trong tay công nhân, Iguchi Yasei dùng người mình vẽ một đường cong trên không, rồi lại đập mạnh xuống mặt sàn dày chắc.