Nhìn thấy tin tức này, trong lòng Ngô Đình Khải chấn động không nhỏ, vừa hay gặp được đám người này.
Anh vỗ nhẹ vào chân của đứa nhỏ đang loay hoay không chịu ngồi yên một chỗ rồi nhỏ nhẹ nói: “Khiết Nhan, cha dẫn con đi gặp một vài người bạn rất thú vị nhé?”
Khiết Nhan rất ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ!”
Thấy Khiết Nhan nghe lời như vậy, trong lòng Ngô Đình Khải chợt cảm thấy có vô số dòng nước ấm chảy qua.
Nghe nói dắt trẻ con theo thường rất khó khăn, nhưng bây giờ xem ra cũng không đến nỗi nào.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của đứa nhỏ đã làm cho Ngô Đình Khải phải thay đổi suy nghĩ đó.
“Cha ơi, Bé Xám có thể ngồi trên đầu của cha được không?” Giọng nói ngây thơ của Khiết Nhan vang lên bên tai Ngô Đình Khải.
Ơ!
Được thế nào mà được!
Dù gì thì cha cũng là Long Soái, là nhân vật ai ai cũng nghe qua ai ai cũng biết đến, làm sao có thể đội một con chó nhỏ lên đầu được chứ.
Nếu là người khác thì hoàn toàn không thể nào hỏi một vấn đề như thế này cả.
May mắn thay đây là con gái của anh, nếu là người khác, Ngô Đình Khải sẽ nghĩ rằng đối phương đang muốn gây hấn với mình.
"Ừm, không thể..."
Ngô Đình Khải chưa kịp nói xong đã cảm thấy trên đầu mình xuất hiện một vật đầy lông.
Cái đuôi nhỏ không ngừng ngoe nguẩy bên cạnh nay đã dời về phía sau đầu, trên đỉnh đầu có bốn móng vuốt nhỏ.
Ngô Đình Khải: "..."
Thôi vậy, dù sao thì cũng là con ruột của mình!
Ngô Đình Khải cố gắng chấp nhận sự thật này, anh nhẹ nhàng nói: “Khiết Nhan, cẩn thận đừng để cho Bé Xám đi nặng lên đầu của cha nha!”
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ rằng, một Chiến thần Hoa Hạ thống lĩnh cả đội quân lớn như mình sẽ phải bó tay chịu trói trước mặt con gái.
Ngô Đình Khải có chút mệt mỏi, anh rút lại suy nghĩ lúc trước, mang theo một đứa bé thật sự là điều không hề dễ dàng chút nào.
Sói Trắng ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn không rời mắt, khi nó thấy thằng nhóc con của mình vậy mà thực sự đang ngồi xổm trên đầu của Tử Thần Ngô Đình Khải thì sung sướng tới mức nhảy cẫng lên.
Tuyệt quá!
Thật không ngờ, Tử Thần này cũng có lúc mềm lòng.
Lúc này, ánh mắt của Sói Trắng khi nhìn Khiết Nhan cũng đã thay đổi.
Đứa nhỏ này thế mà lại có thể khiến cho ông chủ là Tử Thần phải chịu khuất phục, được lắm, đủ tư cách để trở thành cô chủ nhỏ của Sói Trắng nó!
......
Trong một căn phòng trống, có vài người mặc quân phục đang đứng đó.
Bộ dạng của những người này rất ung dung, một vài người đàn ông to lớn đang đứng xung quanh một người phụ nữ xinh đẹp mặc quân phục với dáng vẻ nịnh bợ. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp đang bị vây ở giữa kia lại không có chút thiện cảm nào với những người đàn ông này.
Bên ngoài căn phòng rộng lớn này, có rất nhiều binh sĩ đang mai phục trong tối lẫn ngoài sáng.
Nhiệm vụ của những người lính này không phải là bảo vệ sự an toàn của những người trong phòng, mà là ngăn chặn những người không quen biết ở bên ngoài, không để cho bọn họ xông nhầm vào căn phòng này.
Bởi vì những kẻ này trong căn phòng quá nguy hiểm.
Như đã nói ở trên, đây là một vài thành phần nguy hiểm, đừng để những người không liên quan đến gần.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ vang lên chói tai khác!
Nghe thấy tiếng động lớn, đám lính bên ngoài vò đầu bứt tai, dường như đã quá quen.
Những người này chỉ mới ở đây có vài tiếng mà đã cãi nhau ít nhất năm lần rồi!
Nhưng sau tiếng nổ vang như sấm rền đó, bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục nói chuyện và cười đùa với nhau.
Sự tương phản khổng lồ này làm cho các binh sĩ đang mai phục xung quanh cảm thấy choáng váng.
Đúng lúc đám binh sĩ mai phục xung quanh đang buồn chán thì một cặp cha con từ xa chạy tới.
Hai cha con nói cười rất vui vẻ, cô bé ngồi trên cổ của người cha rồi cười khúc khích không ngớt.
Hai tay của cô bé đang ôm một chú chó con rất dễ thương, không ngừng thè đầu lưỡi ra nom cực kỳ đáng yêu.
Còn bên chân của người cha trẻ tuổi này, là một chú chó trắng khổng lồ đang lững thững theo sau.
Dáng vẻ của con chó trắng to lớn, trông rất bệ vệ uy nghiêm, bộ lông trên thân nó cũng rất đẹp.
Ban đầu đám lính canh cứ tưởng rằng hai cha con nhà này chỉ là người qua đường cho nên cũng không quan tâm lắm.
Nhưng điều họ không ngờ chính là hai cha con nọ lại đi thẳng về phía căn phòng mà bọn họ đang canh giữ.
Một người canh giữ lập tức bước tới, lớn tiếng nói: "Đây là khu vực cấm của quân đội, mời hai người mau chóng rời khỏi chỗ này!"