Ngô Đình Khải khẽ cười nói: “Tôi biết chứ, tôi tới đây là để tìm người.”
Tên lính canh giữ trừng mắt, tức giận quát nạt: “Mau đi đi, ở đây không có người mà anh muốn tìm.”
Đùa hả, thân phận của mấy người bên trên đều rất bí ẩn, ngay cả lính canh giữ như bọn họ mà cũng không được phép biết, huống chi là người trước mặt.
Khiết Nhan liền vẫy tay với đám binh sĩ canh giữ đang ở xung quanh đi tới, lớn tiếng nói: "Chú ơi, cháu xin lỗi ạ, chúng cháu đi nhầm chỗ rồi."
Nói xong, cô nhóc lập tức cúi đầu nói nhỏ vào tai Ngô Đình Khải: "Mình mau đi thôi cha!"
“Mấy chú này hung dữ quá à, nếu mà còn không đi nữa thì bọn họ sẽ đánh cha đó.”
Lúc đầu Ngô Đình Khải còn hơi sững sờ, sau đó bèn bật cười.
Ôi, con gái cục cưng của anh thật là lanh lợi.
“Haha, cục cưng nhỏ ơi, nhưng mà bọn này thì lại không dám đánh cha của em đâu.”
Đúng lúc này, một giọng nói rất dễ chịu của phụ nữ chợt xuất hiện trước mắt Ngô Đình Khải.
Khi đám lính canh nghe thấy giọng nói này, da gà da vịt ngay lập tức thi nhau nổi lên.
Trong số những người trong phòng thì người phụ nữ xinh đẹp này chính là người hung ác và tàn nhẫn nhất.
Đám lính canh tránh sang một bên ngay lập tức, cấp trên cũng đã lên tiếng rồi, vậy thì sẽ không còn chuyện gì liên quan gì đến bọn họ nữa.
Khiết Nhan cho rằng giọng của mình đã rất nhỏ rồi, nhưng không ngờ vẫn bị người dì xinh đẹp này nghe thấy.
Cô bé cười sung sướng rồi nói lớn: "Tạm biệt dì ạ!"
Nói xong, cô bé lập tức cúi thấp đầu, vùi đầu nhỏ vào bên tai Ngô Đình Khải, nói nhanh: “Mau đi thôi cha!”
Ngô Đình Khải cười gượng, con bé này lanh quá lanh rồi!
Anh ấy giơ tay ôm Khiết Nhan và Bé Xám xuống rồi nhẹ nhàng đặt cả hai xuống đất.
Sau khi làm xong những điều này, anh mới nhẹ nhàng nói: "Khiết Nhan, đây là mấy chú và mấy dì mà cha muốn gặp đó."
"Nào, lại chào dì đi."
Khiết Nhan nhảy cẫng lên hai cái, tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang mặc quân phục rồi lớn tiếng nói: “Chào dì ạ!”
Ngay từ lúc mới bước ra, người phụ nữ mặc quân phục vẫn luôn nở nụ cười tươi như hoa mẫu đơn trên môi.
Ai mà ngờ được thế mà Khiết Nhan lại nói "Tạm biệt dì ạ".
Lúc đó, nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ mặc quân phục như bị đông cứng lại.
Dì ư?
Có phải là đứa nhỏ này đang gọi mình không?
Cô ta hơi bàng hoàng, mình đã già đến vậy rồi sao?
Khi cô ta tỉnh táo lại, vốn đang định lên tiếng thì câu nói "Chào dì" của Ngô Đình Khải trực tiếp khiến cho cô ta sững sờ như bị sét đánh ngang tai.
Một cô gái mới có 30 tuổi đầu thì vẫn còn là một đóa hoa mơn mởn đang ở thời gian nở rộ rực rỡ nhất có được không hả?
Người phụ nữ mặc quân phục nở nụ cười cứng nhắc: “Chào em gái, em thật đáng yêu.”
Nói rồi, cô ta nhanh chóng tiếp lời: “Gọi là chị nha, có được không nào cục cưng nhỏ?”
Nói tới đây cô ta bèn trợn trắng mắt nhìn Ngô Đình Khải, thờ ơ nói: “Vào đi, toàn bộ số hàng hóa đó đều ở bên trong cả."
Ngô Đình Khải trừng mắt nhìn người phụ nữ mặc quân phục, gọi dì thì có sao chứ, còn muốn tức giận vì ba cái chuyện nhỏ nhặt này nữa hả?
Anh nhìn Khiết Nhan, dịu dàng nói: “Khiết Nhan, đi nào con.”
Nói xong, anh sải bước về phía căn phòng trống.
Khiết Nhan ở phía sau anh nhảy chân sáo dẫn Bé Xám đang lẽo đẽo theo sau.
Ngô Đình Khải không hề nhận ra được, ngay sau khi anh rời đi, người phụ nữ mặc quân phục sững sờ nhìn bóng lưng anh và Khiết Nhan, từ sâu trong ánh mắt cô ta hiện lên tình cảm yêu thương nồng nàn không dứt.
Chỉ là khi ánh mắt cô ta lướt đến hình bóng Khiết Nhan đang nhảy chân sáo đi về phía trước, tình ý trong mắt cô ta lại từ từ biến mất, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Đó chính là không cam lòng, là hối hận.
Cô ta thực sự muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể xứng với linh hồn của Quân đoàn Cuồng Long, có thể sánh đôi với một người vang danh bốn bể như Long Soái.
Không những vậy, là người phụ nữ như thế nào sẽ khiến Long Soái trở thành một người cha bỉm sữa luôn dẫn theo con gái.
Nếu những người chị em trong quân đoàn biết rằng Long Soái thậm chí còn có cả con luôn rồi, không biết là có bao nhiêu trái tim xinh đẹp sẽ tan vỡ đây.