Trương Cảnh Hàn chẳng những là thanh niên lập nghiệp ưu tú, còn là hạt giống gia tộc nhà họ Trương bí mật bồi dưỡng của Thục Đô.
Mà cô ta còn là thiếu phu nhân nhà họ Trương chính thức.
May mắn lần trước Lý Như Ý không đồng ý lời cầu hôn của cậu Trương, nếu không bây giờ cũng không tới phiên cô ta.
Trương Cảnh Hàn thì khẽ nhíu mày, quan hệ của cậu ta và Vương Bách Từ không bình thường, thậm chí không thể nói rất tốt.
Nhưng nhìn gã ta ân cần như thế, không nên.
Lúc này Vương Bách Từ cuối cùng nói chúc mừng xong.
Ông cụ ôm Khiết Nhan, cười ha hả nói: “Tấm lòng của ông chủ Vương, già đây xin nhận, nhanh tới ngồi đi.”
Những lời này của ông cụ vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn chằm chằm động tĩnh của Vương Bách Từ.
Trên mặt mọi người phòng lớn hiện lên ý cười, những người ủng hộ phòng hai thì khẽ bất an.
Nhưng mà một giây sau, nụ cười trên mặt mọi người phòng lớn cứng lại.
Vương Bách Từ đảo mắt một vòng, khi ánh mắt gã ta rơi vào trên người Ngô Đình Khải, gã ta lập tức vui mừng.
Gã ta bước nhanh tới trước mặt Ngô Đình Khải, lớn tiếng nói: “Anh Ngô cũng ở đây sao?"
"Thật trùng hợp.”
Trùng hợp con khỉ!
Vẻ mặt Ngô Đình Khải lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu.
Anh lập tức hiểu được ý của tên này.
Vương Bách Từ đến để nịnh hót.