Đối với Trương Thiên Hàn, chỉ cần Ngô Đình Khải rơi vào bẫy trong lời nói của ông ta thì anh sẽ không thoát được.
Kính trên nhường dưới là truyền thống đẹp đẽ của Hoa Hạ.
Cho dù người già đúng hay sai, người trẻ cũng kiêng dè nhiều nguyên nhân mà không cãi trực tiếp tại chỗ.
Một khi cãi lại thì chính là ngỗ ngược, cho dù người trẻ có lý lẽ hay không cũng đều được coi là vô lý.
Nhưng câu này của Ngô Đình Khải khiến cho Trương Thiên Hàn biến sắc hoàn toàn.
"Người lớn?"
"Ông cũng xứng xưng là người lớn của tôi?"
Chỉ vài câu nói nhàn nhạt, đã làm không khí hai sảnh bùng nổ.
Tranh luận lập tức bùng lên.
"Vãi, Ngô Đình Khải này dám nói thật."
"Ngô Đình Khải này ngông cuồng quá rồi, tốt xấu gì chủ nhà họ Trương cũng là người lớn, không nên nói thẳng như vậy..."
"Không biết tại sao, tôi thấy sảng khoái một cách kỳ lạ."
"Cậu ta thật dám nói, đây là chủ nhà họ Trương đó! Người ta giơ ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu ta."
...
Lý Như Ý giơ tay nắm lấy cánh tay Ngô Đình Khải, thấp giọng nói: "Khéo léo một chút, dù sao ông ta cũng là chủ nhà họ Trương."
Ngô Đình Khải vỗ nhẹ lên cánh tay Lý Như Ý, cười nói: "Người không phạm anh, anh không phạm người."
"Người phạm anh, xương cốt không còn!"
Lý Như Ý trợn mắt với anh một cái, tên này học đâu thói ngụy biện vô lý thế này.
Sao nghe khoa trương quá vậy?
Cô không biết, câu này là tông chỉ làm việc của quân đoàn Cuồng Long.
Người dám phạm vào biên giới của tôi một mét, tôi sẽ đánh thẳng vào đất người một trăm km.
Người dám tổn thương một người của tôi, tôi sẽ tổn thương trăm người ngàn người của người.
Quân đoàn Cuồng Long có tông chỉ như vậy mới có thể áp chế được mấy nước biên giới Tây Nam không dám ngẩng đầu.
Vương Bách Từ sau lưng Ngô Đình Khải ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, nghe Ngô Đình Khải nói câu này thì âm thầm tặc lưỡi.
Người này đúng là chúa tàn nhẫn.
Xem ra, mình có thể giữ được mạng đã là may mắn lớn nhất rồi.
Giang Uyển Quân và Lý Đại Phong nhìn nhau, trên mặt có sự tức giận.
Con rể chính này đúng là một tên một giây cũng không thể yên tĩnh được!
Cậu chọc vào nhiều người thế kia để làm gì?
Cậu không thể nhịn một chút sao?
Huống hồ, chủ nhà họ Trương là người cậu có thể chọc nổi sao?
Nghĩ rằng liên tiếp đánh bại ba cao thủ nhà họ Trần là có thể coi thường những dòng dõi nhà quan à?
Sức mạnh của dòng dõi nhà quan là một mình cậu có thể đối phó được?
Nếu như Ngô Đình Khải biết được suy nghĩ của bọn họ, sẽ chỉ cười coi thường.
Nhịn?
Lòng tự trọng của kẻ mạnh sao có thể dễ dàng để vài con cá tạp nham khiêu khích!
Uy nghiêm của Long soái sao có thể để vài con ruồi nhặng vấy bẩn!
Sảnh trái.
Người ủng hộ Lý Cơ Uy đã bắt đầu gào lên.
Bây giờ nhà họ Trương là đồng minh của ông cả, đương nhiên sẽ là đồng minh của bọn họ.
Vì thế sảnh trái vang lên tiếng thảo phạt.
Trương Cảnh Hàn nổi cơn tam bành, cậu ta chỉ vào Ngô Đình Khải giận dữ nói: "Nhóc con, cậu có gì mà đáng kiêu ngạo?"
"Liên tiếp đánh bại ba cao thủ nhà họ Trần thì cậu nghĩ mình vô địch rồi?"
"Ông nội tôi là chủ nhà họ Trương, thân phận cao hơn cậu vạn lần, sao không thể làm người lớn của cậu?"
"Với tên nhóc nghèo như cậu, ông nội tôi đồng ý nói chuyện với cậu, đó cũng là phúc phần mà cậu tu được từ kiếp trước!"
Ngô Đình Khải nghe thấy Trương Cảnh Hàn gào lên cũng không động đậy.
Đến khi Trương Cảnh Hàn gào xong, Ngô Đình Khải mới nhàn nhạt nói: "Bộ dạng của cậu bây giờ như một con chó hoang thẹn quá hoá giận!"
"Ngoài sủa bậy bạ ra thì không có ích gì."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh sững sờ.
Vãi, đây là muốn đắc tội triệt để với nhà họ Trương!
Trước là chủ nhà họ Trương, bây giờ là người kế thừa quan trọng của nhà họ Trương.
Ngô Đình Khải này, thật thiếu lý trí.
"Nói hay lắm!"
Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng tán đồng.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên thông báo:
"Nhà họ Trương thành phố Thục đến mừng thọ!"