Sau khi Trương Thiên Hàn rời khỏi, nụ cười trên khuôn mặt của ông cụ Lý biến mất rồi dần trở nên ảm đạm.
Nếu không phải nhà họ Lý lụn bại thì nhà họ Trương làm sao lại dám ngạo mạn như vậy.
Vẻ mặt của ông cụ Lý ủ rũ nhìn Lý Đại Phong, nghiêm nghị nói: “Đây là đồng minh của con sao?”
“Một bầy sói đói đầy tham vọng như vậy mà con lại có can đảm cùng với bọn họ giao thiệp hả?”
“Cùng một lũ sói qua lại, con không sợ sẽ có một ngày bị bọn nó quay ngược lại tấn công à?”
Ông cụ thất vọng lắm.
Người con trai lớn mà ông ấy đã từng đặt nhiều hy vọng vào nó, nhưng giờ đây lại trở thành một đứa không ra hồn.
Lý Cơ Uy cười khổ nói: "Nếu như cha giao lại vị trí chủ nhà cho con, bọn họ làm sao lại có thể rời bỏ con đây?"
Ông cụ Lý: "..."
Ông cụ Lý suýt thì tắt thở, cái thằng ngu ngốc này đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ.
Nếu thật sự giao lại vị trí chủ nhà cho ông ta, nhà họ Lý có lẽ sẽ hoàn toàn bị nhà họ Trương nuốt chửng.
Nghe những lời của Lý Cơ Uy, nét mặt của tất cả mọi người ở bên phải trong phòng tiệc trở nên kỳ lạ ngay lập tức.
Mạch não của Lý Cơ Uy này đúng thật là vi diệu.
Những lời nói vừa rồi của Trương Thiên Hàn lẽ nào còn chưa đủ khiến cho ông ta tỉnh ngộ hay sao?
Ngô Đình Khải nhìn vẻ mặt của Lý Cơ Uy vẫn còn đang phẫn uất ở đối diện, trong lòng cũng sáng tỏ.
Thảo nào nhà họ Lý lại suy tàn tới mức độ này.
Ông cụ Lý vỗ mạnh vào tay vịn giận dữ nói: “Từ hôm nay trở đi, mọi sản nghiệp của dòng họ mà con quản lý đều sẽ giao toàn bộ lại cho thằng ba phụ trách.”
“Bây giờ thì con mau cuốn xéo về nhà rồi đóng cửa sám hối cho lão già này đi.”
“Lúc nào mà con suy nghĩ thông suốt rồi thì lúc đó hẵng quay lại gặp cha.”
Ông cụ Lý thực sự tức giận, không nhịn được mà nói ra những lời nói khó nghe.
Lý Cơ Uy nghiến răng, xoay người rời đi.
Sau khi mọi người ở bên phải của phòng tiệc rời đi, ông cụ Lý lại tiễn thêm một nhóm khách mời từ bên trái của phòng tiệc.
Sau đó, ông ấy gọi đám người Ngô Đình Khải đến tiểu viện của mình.
......
Trong căn phòng của tiểu viện.
Ông cụ Lý ngồi trên ghế dành cho chủ nhà, nét mặt trông rất mệt mỏi.
Lúc này, cả phòng chỉ còn có một nhà ba người Ngô Đình Khải và Lý Đại Phong.
Ông cụ chậm rãi nói: “Mấy đứa có biết vì sao ông lại bảo mấy đứa ở lại không?”
Lý Như Ý lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông nội, con không muốn làm người được đề cử cho vị trí chủ nhà tiếp theo.”
Ông cụ Lý giơ tay lên ngăn không cho Lý Như Ý nói tiếp.
Ông ấy nhẹ nhàng nói: “Đừng vội vàng đưa ra quyết định, đợi ông nội nói hết mấy lời này đã, con về nhà suy nghĩ cho thật kỹ rồi mấy ngày nữa hãy đưa ra quyết định.”
Lý Đại Phong đứng ở bên cạnh đỡ lời: “Như Ý, nghe lời của ông nội con đi."
Sau đó, Lý Đại Phong nhìn ông cụ Lý, vẻ mặt có chút kích động, nói: "Cha à, có phải là cha định lấy tín vật gia truyền ra hay không?"
Tín vật gia truyền gì cơ?
Nghe vậy, Lý Như Ý và Ngô Đình Khải hai mắt nhìn nhau.
Cả hai người đều có chút bối rối, đây là cái gì thế?
Ông cụ Lý gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Dựa theo quy tắc của nhà họ Lý, khi giao lại vị trí chủ nhà cho đời kế tiếp thì phải giao luôn tín vật gia truyền.”
“Nếu không thì vị trí chủ nhà sẽ coi như danh không chính ngôn không thuận, còn người trong dòng họ Lý sẽ không nghe theo sự sắp xếp của chủ nhà.”
Thì ra là như vậy!
Lý Như Ý tò mò hỏi: “Ông ơi, sao từ trước tới giờ con chưa nghe ông nhắc đến chuyện này vậy ạ?”
Vẻ mặt ông cụ Lý nghiêm túc, nói: “Tín vật gia truyền là vật quan trọng nhất của dòng họ, không thể truyền ra ngoài được.”
“Mấy đứa đợi ở đây một lát, ông đi lấy rồi về ngay.”
Nói xong, ông cụ chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ngô Đình Khải không quan tâm đến những chuyện này, vì vậy anh ôm Khiết Nhan trong vòng tay của mình rồi ngồi trên ghế chơi với Bé Xám.
Còn Sói Trắng thì cũng không biết nó chạy đi đâu mất từ lúc nào rồi.
Không lâu sau đó, ông cụ Lý đi ra.
Trên tay ông ấy có cầm một chiếc hộp nhỏ, bề ngoài trông rất đơn giản.
Khi Khiết Nhan nhìn thấy chiếc hộp nhỏ, cô bé liền trở nên thích thú vô cùng.
Cộp cộp cộp!
Đứa nhỏ lon ton chạy đến trước mặt ông cụ Lý, tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ, hỏi bằng giọng điệu ngoan ngoãn: “Ông cố ơi, đây là cái gì vậy ạ?”
Nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của đứa nhỏ, ông cụ Lý mở chiếc hộp nhỏ ra và lấy ra một lệnh bài trông có vẻ rất cổ quý.
Ông cụ cầm tấm lệnh bài cổ, lắc lắc trước mặt Khiết Nhan, mỉm cười hỏi: “Khiết Nhan có thích chiếc lệnh bài này không?”
“Vậy ông cố tặng nó cho mẹ con có được không nào?”
Hai mắt Khiết Nhan tròn xoe, nhìn tấm lệnh bài cổ này cho thật kỹ.
Chỉ thấy được tấm lệnh bài cổ này có hình lục giác đều, hoa văn ở mặt sau đã bị mài mòn rất nghiêm trọng.
Còn mặt trước, ở giữa của tấm lệnh bài, có một chữ "Lý" thật lớn.
Màu sắc của tấm lệnh bài cổ rất phổ thông, là màu vàng đồng trông rất cũ kỹ.
Nhìn kỹ tấm lệnh bài cổ này, Khiết Nhan liền mất đi hứng thú.
Thứ này trông thật xấu xí, không đẹp đẽ chút nào.
Khiết Nhan ngẩng đầu lên và nói lớn: “Con không thích đâu ạ.”
Ơ!
Nghe vậy, ông cụ Lý và Lý Đại Phong cảm thấy nghẹt thở.
Đây là báu vật gia truyền của nhà họ Lý đó.
Bình thường không dễ dàng đem nó ra người khác xem đâu, nhưng đứa nhỏ này thậm chí còn không muốn nhìn một cái.
Lúc này, Khiết Nhan mới chỉ vào chiếc hộp nhỏ đơn giản đựng tấm lệnh bài cổ, lớn tiếng hỏi: “Ông cố ơi, ông có thể đưa chiếc hộp này cho Khiết Nhan được không?”
Ngô Đình Khải nhìn hành động của đứa nhỏ mà cảm thấy rất khó hiểu.
Chiếc hộp nhỏ này có gì hấp dẫn vậy?
Anh nhẹ giọng hỏi: “Khiết Nhan, tại sao con lại muốn cái hộp nhỏ này?”
Đứa nhỏ nhảy cẫng một cái, chỉ vào Bé Xám một cách hào hứng, lớn tiếng nói: “Cha ơi, Bé Xám còn chưa có nhà nè.”
Ngô Đình Khải: "..."
Lý Như Ý: "..."
Lý Đại Phong: "..."
Ông cụ Lý: "..."
Tất cả mọi người đều cứng họng.
Nhà họ Lý dùng vật này để đựng báu vật gia truyền, còn đứa nhỏ này thì ra lại muốn làm chuồng chó cho Bé Xám.
Ngô Đình Khải nhìn kỹ chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp này trông không hề tầm thường chút nào, vậy mà được làm bằng gỗ Kim Ti Nam cực kỳ quý hiếm.
Nhà bọn họ tuy không thiếu tiền, nhưng cũng không quá xa hoa đến mức này.
Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan lên rồi nhẹ nhàng nói: “Ông cố còn đang nói chuyện người lớn, vậy trước hết chúng ta đừng làm phiền họ nữa có được hay không?”
Đứa nhóc gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ.
Có vẻ như con bé sẽ không dễ dàng từ bỏ nguyện vọng muốn tìm một ngôi nhà mới cho Bé Xám.
Thấy ông cụ đang giải thích một số quy tắc trong dòng họ, Ngô Đình Khải dẫn Khiết Nhan qua phòng kế bên chơi.
Mỗi một dòng họ đều có những bí mật không thể cho ai biết của riêng họ.
Tuy rằng ông cụ không coi Ngô Đình Khải là người ngoài, nhưng bản thân Ngô Đình Khải vẫn cần phải để ý một chút.
Khoảng một giờ trôi qua.
Lý Như Ý bước ra ngoài.
Trên tay cô đang cầm chiếc hộp nhỏ kỳ lạ đó.
Nhìn thấy chiếc hộp nhỏ, Khiết Nhan liền trở nên vui mừng ngay lập tức.
Theo cô bé thấy thì, ngôi nhà mới của Bé Xám đã sắp tới tay rồi.
Còn Ngô Đình Khải thì lại nhận ra nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Lý Như Ý.
Anh tò mò hỏi: “Ông nội Lý thật sự có ý muốn tặng chiếc hộp nhỏ này cho Khiết Nhan để dùng nó làm chuồng chó cho Bé Xám hả?”
Ngô Đình Khải vuốt cằm, ông cụ đúng thật là có lòng.
Nghe vậy, Lý Như Ý trừng mắt nhìn anh tức giận nói: "Nói bậy bạ cái gì vậy hả?"
“Trong này đựng tín vật gia truyền của nhà em đó.”