Đến khi Ngô Đình Khải kể chuyện xong thì đã qua rất lâu.
Lúc này, Khiết Nhan đã ghé vào trong lòng Ngô Đình Khải ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ ngủ say đáng yêu của nhóc con, Ngô Đình Khải không nhịn được mà hôn lên trán cô bé một cái.
Sau khi trở lại thành phố Thục, chuyện mà anh muốn làm nhất chính là mỗi ngày được yên ổn chăm con, và mỗi ngày có thể được nhìn thấy người mà mình yêu.
Cuộc sống yên bình như vậy, đối với Ngô Đình Khải mà nói là một loại xa xỉ.
Đồng thời, anh cũng rất tận hưởng cuộc sống như vậy.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Ngô Đình Khải biết, chuyện xảy ra trong mấy ngày sẽ khiến cho rất nhiều người và chuyện xuất hiện làm loạn.
Thế nhưng mặc kệ bên ngoài có sóng to gió lớn đến cỡ nào, Ngô Đình Khải đều thề, nhất định phải ngăn chặn những nguy cơ này ở bên ngoài gia đình nhỏ này.
Cái người ẩn núp ở phía sau, muốn âm thầm điều khiển cuộc sống của mẹ con Như Ý kia, anh nhất định sẽ đào bọn họ ra ngoài.
Nghĩ xong những chuyện này, Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan lên, nhẹ giọng nói với Lý Như Ý: "Anh bế nhóc con đi ngủ."
"Chờ anh trở về, chúng ta trò chuyện suốt đêm!"
Lý Như Ý nhìn bóng lưng rời đi của anh, ngẩn ra!
Hóa ra chồng của cô lại là anh hùng lớn nhất Hoa Hạ, lại là Long soái vô địch nổi tiếng toàn thế giới!
Đến khi Ngô Đình Khải trở về, ngồi xuống bên cạnh cô, cô vẫn chưa phát hiện.
Vươn tay, ôm eo!
Ngô Đình Khải ngửi mái tóc của Lý Như Ý, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thân phận của anh, là tuyệt mật của Hoa Hạ."
"Trước đây giấu em là vì lo lắng thời gian quá gấp, nhất thời em không chấp nhận nổi, sẽ vô tình tiết hộ hành tung của anh ra ngoài."
"Thân phận của anh là bí mật tối cao, không thể tùy tiện để lộ!"
"Nếu như kẻ thù biết anh ở đâu, sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn cho Hoa Hạ."
"Hơn nữa, vị trí của anh ở trên cao, trong mấy năm nay đã đắc tội vô số kẻ thù."
"Địa vị của những kẻ thù đó đều rất lớn, cái mũi chó của bọn chúng nhạy bén lắm."
Những điều mà Ngô Đình Khải nói cũng không phải là nói quá.
Mà là nói đúng sự thật cho Lý Như Ý nghe, nói cho cô biết quan hệ lợi và hại trong đó.
Nghe Ngô Đình Khải nói những lời này, Lý Như Ý nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, có chết em cũng sẽ không nói ra!"
Nói xong, cô ôm chặt lấy Ngô Đình Khải, nói khẽ: "Ngô Đình Khải, em nghĩ rồi, chuyện lựa chọn người làm chủ nhà mà ông nội nói ấy, em đổi ý rồi!"
Tâm trạng của Lý Như Ý rất không bình tĩnh, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ngô Đình Khải nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhờ là Lý Như Ý từng nói cô không muốn làm người ứng cử cho vị trí chủ nhà.
Chẳng lẽ, bây giờ lại muốn làm rồi?
Lý Như Ý nói khẽ: "Anh giỏi giang như vậy, người bên cạnh anh cũng đều rất giỏi giang, đều rất ưu tú, em không muốn bịt thụt ở đằng sau!"
Trong giọng nói của Lý Như Ý lộ ra sự kiên định.
Thân phận của Ngô Đình Khải cao như vậy, cô không muốn kéo chân anh.
Trên thực tế, lý do thật sự khiến Lý Như Ý ra quyết định như vậy vẫn là bởi vì Tô Nguyệt Mi.
Cô còn nhớ, Huyết Đồ nhìn Tô Nguyệt Mi bằng ánh mắt đầy khâm phục.
Cô cũng muốn trở thành người như vậy.
Cuộc sống mấy năm nay khiến cô hiểu rõ một chuyện.
Muốn khiến bản thân mạnh lên thì nhất định phải có đầy đủ mạng giao thiệp, có đầy đủ vốn liếng.
Mà những thứ này, bây giờ cô lại chẳng có gì.
Ngô Đình Khải nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?"
Lý Như Ý dịu dàng vươn tay vuốt ve hai gò má của Ngô Đình Khải.
Cô nói khẽ: "Cuộc đời dài như vậy, em không muốn, cũng không bằng lòng làm một cái bình hoa!"
"Em sợ, sợ trải qua cuộc sống nhàn hạ quá lâu, sẽ đánh mất chính mình."
"Em sợ, nhiều năm về sau, em và anh chênh lệch quá lớn, đến mức không có cả tiếng nói chung trong việc thổ lộ tình cảm."
"Em mong rằng nhiều năm về sau, chúng ta sẽ có cãi nhau, chứ không phải là anh luôn nhường nhịn hoặc là em luôn khúm núm."
...
Nghe Lý Như Ý nói những lời này, Ngô Đình Khải im lặng một lát.
Cô nói rất đúng!
Lòng người thay đổi thất thường, quả thật nên có dự kiến như vậy.
Ngô Đình Khải ngẩng đầu lên, nói khẽ: "Vậy thì hãy yên tâm mạnh dạn làm, anh ủng hộ em!"
Lúc này, Lý Như Ý cười nói: "Anh nói nhiều bí mật như vậy rồi, em cũng muốn nói với anh một bí mật."
"Được thôi!" Lúc này, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, mặc kệ Lý Như Ý nói gì, Ngô Đình Khải cũng không có ý kiến.
"Nhà họ Lý bọn em, là chi nhánh của dòng họ Lý ở Thần Đô tiếng tăm lẫy lừng."
"Anh biết dòng họ Lý ở Thần Đô chứ, đó là dòng tộc lớn truyền từ thời Đường đến ngày nay đấy."
"Bí mật này, đến tận tối nay ông nội mới nói ra."
"Dòng họ Lý ở Thần Đô?" Ngô Đình Khải lập tức có hứng thú.
Phải biết rằng, đây là thế gia vọng tộc cổ xưa thật sự của Hoa Hạ đó!
Tiếng tăm của dòng họ Lý thời Đại Đường đã từng vang dội ba trăm năm trên mảnh đất cổ xưa này.
Trong vòng ba trăm năm ấy, bọn họ chính là vua của mảnh đất này.
Có thể nói, dòng họ Lý ở Thần Đô chính là hoàng tộc làm việc nhân đức không nhún nhường.
Lý Như Ý tiếp tục nói: "Ông nội giao cho em miếng tín vật gia truyền này, chỉ có dòng họ Lý chính thống phân ra từ nhà thờ tổ mới có."
"Miếng lệnh bài này cũng đồng thời là tín vật để đi vào trung tâm quyền lực của dòng họ Lý ở Thần Đô."
"Nếu như em phát triển nhà họ Lý thật tốt, nói không chừng, tương lai còn có thể trở thành tộc trưởng của toàn bộ dòng họ Lý đó nha!"
"Đến lúc đó, em ra lệnh một tiếng là sẽ có vô số người trong họ đứng ở sau lưng anh, ủng hộ anh!"
Thấy Lý Như Ý mặc sức tưởng tượng tương lai của mình, Ngô Đình Khải cười một tiếng đầy dịu dàng, nói: "Được!"
"Vậy thì cảm ơn bà chủ Tiểu Lý trước nhé!"
"À không đúng, là tộc trưởng Tiểu Lý!"
Nghe thấy lời của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý bỗng nhiên cười to.
"Ha ha!"
Lý Như Ý cười cực kỳ thoải mái.
Mấy năm nay, chưa từng có một ngày nào thoải mái như ngày hôm nay.
Không chỉ có ông xã giỏi giang, mà cuộc sống của cô cũng có phương hướng phấn đấu.
Nếu là mấy năm trước, chuyện này đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ mỗi việc chăm sóc con gái và duy trì kế sinh nhai thôi đã tiêu tốn hết tất cả thời gian của cô.
Sau đó, hai người cười cười nói nói, cứ thế ôm nhau ngủ trên ghế sô pha!
...
Ngày hôm sau, lúc Ngô Đình Khải thức dậy thì phát hiện người đẹp đã ra khỏi nhà từ sớm.
Theo thường lệ, trên bàn đã đặt sẵn bữa sáng.
Bên dưới cốc sữa bò có đè một tờ giấy:
"Chăm con cẩn thận, anh vì mọi người, em vì nhà mình!"
Bên dưới dòng chữ có vẽ một cánh tay cơ bắp, ý là cổ vũ cố lên!
Ngô Đình Khải mỉm cười.
Nội tâm của Lý Như Ý mạnh mẽ hơn anh tưởng rất nhiều.
Lúc này, điện thoại của Ngô Đình Khải đổ chuông.
Cúi đầu nhìn thử, là Huyết Đồ gọi tới.
"Sao vậy?" Ngô Đình Khải hỏi.
"Long soái, chuyện lớn không hay!"
"Cô gái cấp Võ Hoàng của đoàn Hoa Hồng Màu Máu bị anh bắt được kia, sáng nay bị người ta cướp đi rồi!"
"Sau khi phân tích, chúng tôi nghi ngờ, chuyện tối hôm qua những gia tộc ở các nơi khác đột nhiên chống cự có thể có liên quan đến chuyện này!"
Nghe thấy lời của Huyết Đồ, Ngô Đình Khải có chút trầm ngâm.
Sau đó mở miệng nói: "Ý của cậu là, có người cố ý dẫn dụ mấy người Tô Nguyệt Mi đi?"
"Đúng vậy!" Huyết Đồ trả lời rất khẳng định.