Khi đối mặt với ngọn núi lớn mênh mông này, tầm quan trọng của Sói Trắng lập tức được thể hiện.
Sói Trắng khẽ sủa mấy tiếng về vài phía, mấy thân vệ tức lao về phía đó.
Trên bầu trời, những chiếc máy bay trực thăng vẫn luôn theo dõi và bay vòng vòng trên không trung.
Mấy tên võ giả phe địch bỏ trốn kia hiển nhiên là không thể trốn thoát khỏi mấy ngọn núi lớn này.
Giờ khắc này, sức chiến đấu của quân đoàn Cuồng Long đã hoàn toàn bộc lộ.
Không có hai gã cao thủ cấp Võ Hoàng dẫn đầu kia, những người còn lại dù đều là tinh anh của đất nước, nhưng ở trước mặt thân vệ của Ngô Đình Khải, bọn họ cũng chỉ là cừu non đợi bị thịt mà thôi!
Chỉ nửa giờ sau, võ giả phe địch đào tẩu đã bị đánh gục toàn bộ.
Cô gái Võ Hoàng bị cướp ra, toàn bộ quá trình im lặng đến lạ thường.
Ngay khi Ngô Đình Khải xuất hiện, cô ta đã biết hành động lần này đã thất bại hoàn toàn rồi!
Ngô Đình Khải lạnh lùng nhìn cô ta một cái, chẳng hề có ý định thẩm vấn cô ta.
Cái loại người quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, dầu muối đều không ăn này, thẩm vấn cô ta, chẳng qua chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Giá trị duy nhất của cô ta bây giờ chỉ là làm một miếng mồi nhử có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Long soái, kẻ địch đã bị giết hết rồi!”
Huyết Đồ trở về, trên mặt không hề có vẻ vui mừng sau chiến thắng, mà chỉ có sự đau thương cùng cực.
Ngô Đình Khải nhìn anh ấy một cái, trịnh trọng nói: “Yên tâm đi!”
“Chuyện này sẽ không hạ màn dễ dàng đâu!”
Huyết Đồ gật đầu, nhưng vẫn im lặng.
Sau đó, mọi người lên máy bay trở về sân bay chuyên dụng.
…
Phòng họp tác chiến.
Trong phòng họp, Ngô Đình Khải đứng giữa phòng.
Đối diện anh có vài người đàn ông cường tráng sát khí đầy mình đang đứng trang nghiêm!
Những người này không phải người thật, mà chỉ là công nghệ hình ảnh cơ thể người tiên tiến nhất trong quân đội hiện nay.
Mấy người đàn ông cường tráng sát khí đầy mình này giờ đang kết nối với Ngô Đình Khải từ phòng họp tác chiến ở biên giới Hoa Hạ.
“Long soái, rốt cuộc mấy tên súc sinh đó là ai?”
“Mạt tướng xin được ra trận, hãy để tôi dẫn một quân đoàn đi diệt mấy tên khốn kiếp đó!”
Người này mày rậm mắt to, dáng người cường tráng, trông oai phong hơn cả Ngô Đình Khải.
Gã ta sát khí đầy mình, đôi mắt bắn ra ánh sáng chói lọi.
Ánh mắt hung hãn như vậy chỉ có chiến tướng siêu cấp có kinh nghiệm trên sa trường mới có thể có được.
Người này tên là Hồ Thế Chiến, chiến tướng siêu cấp hung danh hiển hách dưới trướng Ngô Đình Khải.
Đây chính là con hổ lòng dạ hiểm độc trong nhất hồ nhị hổ tam hùng nổi danh lẫy lừng dưới trướng Ngô Đình Khải.
Con hổ Hồ Thế Chiến lòng dạ hiểm độc vừa lên tiếng, lập tức có thêm một chiến tướng khí thế khiếp người quát:
“Long soái, Vương Dũng Tướng tôi không cần một quân đoàn!”
“Xin hãy để tôi một mình xuất trận, đi giết mấy tên khốn đó.”
Người đàn ông khí thế kinh người này chính là con hổ khác trong nhị hổ, hổ xuống núi… Vương Dũng Tướng!
Các vị chiến tướng khác cũng sôi trào, định xin đi đánh.
Nhưng bọn họ vừa định đứng dậy thì đã bị Ngô Đình Khải giơ tay ngăn lại.
Dù hai bên cách nhau hàng vạn dặm, động tác của Ngô Đình Khải vẫn có thể ngưng ngay hành động của những chiến tướng này.
Bây giờ vẫn chưa có kết quả điều tra, mấy chiến tướng này lại sôi nổi xin đánh.
Chỉ chứng tỏ một điều: Bất kể đối phương là ai, quân đoàn Cuồng Long đều tự tin và năng lực đánh bại đối phương!
Bất kể kẻ địch là ai, quân đoàn Cuồng Long đều dám đối mặt với mọi kẻ thù!
Ngô Đình Khải biết, bọn người kia không rảnh rỗi được ngày nào đâu.
Đương nhiên, cũng chính là bởi vì tính cách như vậy nên mới xây dựng nên được quân đoàn Cuồng Long uy danh hiển hách.
Nhìn mấy chiến tướng kích động cuộn trào tinh thần chiến đấu, Ngô Đình Khải bình tĩnh nói: “Bây giờ, Chu Võng đang so sánh DNA và ngoại hình của những người này để tra tìm quốc gia của họ.”
“Tin chắc rằng sẽ có kết quả nhanh thôi.”
“Đến lúc đó tôi sẽ có sắp xếp!”
“Bây giờ việc mọi người cần làm là: sẵn sàng ra trận!”
“Một khi tuyên chiến thì nhất định phải nhanh chóng giáng cho kẻ địch một đòn nặng nề!”
“Tôi muốn cho bọn họ biết, dám can đảm trêu chọc Hoa Hạ thì phải chịu nỗi đau đớn bị lột da rút gân!”
Sự tức giận của Ngô Đình Khải được thể hiện hết qua vài câu nói đơn giản này.
Sát khí quanh thân anh như trở nên hữu hình.
Tất cả chiến tướng đều biết, Long soái nổi giận thật rồi!
Việc mà những kẻ thù đáng chết này không nên làm nhất chính là xâm nhập vào nội địa Hoa Hạ.
Loại hành vi này chính là sự khiêu khích lớn nhất đối với lính biên cương bọn họ.
“Vâng!”
Mọi người rung mình, đồng thời cao giọng đồng thanh hô.
…
Cuộc họp vừa mới kết thúc.
Ngô Đình Khải và Huyết Đồ vừa mới ra khỏi toà nhà thì Huyết Đồ đã nhận được một tin tức.
Nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Huyết Đồ lập tức trùng xuống.
Anh ấy hơi nghiêng người, nhỏ giọng báo cáo: “Ông cụ nhà họ Trần và ba đứa con trai của ông ta, tự tử!”
Sắc mặt Huyết Đồ hết sức khó coi.
Không biết vì sao, anh ấy cứ cảm thấy mấy chuyện này liên quan đến nhau một cách khó hiểu.
Nghe tin này, Ngô Đình Khải hơi sửng sốt, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh.
Mấy người nhà họ Trần này đều là nhân vật bé nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.
Dựa vào tội mà bọn họ phạm phải, chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại muốn tự tử?
Ngô Đình Khải nghiêng đầu hỏi: “Mấy người bọn họ bị giam giữ riêng hay nhốt cùng nhau?”
Nếu là giam giữ riêng mà lại tự tử chết cùng một lúc thì thú vị đấy!
Huyết Đồ cung kính nói: “Vì phòng ngừa bọn họ cấu kết nhận tội, nên sau khi dẫn ra khỏi nhà họ Lý hôm qua đã tách bọn họ ra giam giữ riêng rồi.”
“Tuy nhốt ở cùng một nhà giam, nhưng chưa từng cho phép bọn họ gặp nhau.”
Điểm này đúng là điều mà Huyết Đồ nghi ngờ không hiểu nổi.
Rõ ràng không gặp nhau, tại sao lại đồng thời tìm tới cái chết.
Chuyện này trùng hợp quá!
Ngô Đình Khải ngẫm nghĩ, bình tĩnh nói: “Chuyện gì nhìn qua có vẻ trùng hợp thì phía sau thường ẩn chứa âm mưu lớn.”
“Hỏi bọn họ thử, trước đó có ai từng gặp mấy người nhà họ Trần không?”
Ngô Đình Khải cảm thấy đằng sau sự trùng hợp ban đầu này nhất định phải có một mối liên hệ nào đó.
Nói xong, hai người lên một chiếc xe quân dụng.
Xe quân dụng còn chưa ra tới sân bay thì tin tức đã tới!
Xem tin tức xong, vẻ mặt Huyết Đồ trở nên nghiêm túc.
“Long soái, trước khi mấy người nhà họ Trần tự tử, quân đoàn Tuyết Lang phái người tới!”
Huyết Đồ mơ hồ cảm nhận được, dường như tình hình phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh ấy.
“Quân đoàn Tuyết Lang?” Ngô Đình Khải hơi nghi ngờ, quân đoàn Tuyết Lang ở phương Bắc phía xa, hành động của bọn họ nhanh như vậy?
“Bọn họ tới làm gì?”
Quân đoàn Tuyết Lang, chính là quân đoàn siêu cấp tọa trấn ở biên giới phía Bắc Hoa Hạ.
Là một trong bốn quân đoàn lớn ở Hoa Hạ giống quân đoàn Cuồng Long.
“Tin tức nói, người của quân đoàn Tuyết Lang đến điều tra Trần Anh Kiệt.”
“Trần Anh Kiệt là chiến tướng của quân đoàn Tuyết Lang, bọn họ tới để điều tra việc Trần Anh Kiệt tự ý điều động đặc vệ!”
“Hơn nữa, thủ tục của bọn cũng đầy đủ cả, người của nhà giam bên kia không có lý do gì để ngăn cản.”
Nghe thấy tin tức này, Ngô Đình Khải cười lạnh.
Điều tra chuyện Trần Anh Kiệt tự ý điều động đặc vệ?
Ha ha!
Vừa mới điều tra xong, người đã không còn nữa!
Chuyện này thú vị đây!
Ngô Đình Khải cười lạnh hỏi: “Có phải người bên quân đoàn Tuyết Lang cũng điều tra cả ba người khác của nhà họ Trần không?”
Xem ra, vũng nước này hơi đục đấy!
“Đúng! Người quân đoàn Tuyết Lang tới nói: Muốn biết chính xác lý do Trần Anh Kiệt điều động đặc vệ.” Huyết Đồ cung kính trả lời.
Nghe đến đó, Ngô Đình Khải trực tiếp hạ lệnh: “Bảo Thiết Viễn Thành xuất quân, bắt kẻ tới về cho anh.”
“Vâng!” Huyết Đồ lớn giọng đáp.