Loại chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần Long soái gật đầu, chuyện còn lại, anh ấy tự biết xử lý thế nào.
Quân đoàn Tuyết Lang?
Hừ!
Tròng mắt Huyết Đồ ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Quân đoàn Cuồng Long làm việc, bất kể là ai đều không được phép nhúng tay vào.
…
Sau khi rời sân bay, Ngô Đình Khải trực tiếp đi tới cửa hàng nhỏ của Lý Như Ý.
Ngồi ở vị trí này của anh, có rất nhiều chuyện chỉ cần nói một tiếng, Huyết Đồ sẽ biết nên làm thế nào.
Mấy chuyện ở cấp độ này trong mắt anh đều là chuyện nhỏ.
Chỉ có chuyện giữa quốc gia với nhau mới đủ thu hút sự chú ý của anh.
Cho nên cuộc sống của anh tương đối yên ả.
Đi vào trong tiệm, Lý Như Ý và Giang Thanh Vân đang bận rộn.
Nhìn dáng vẻ người đẹp phấn đấu vì cuộc sống, Ngô Đình Khải đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng.
Mình là thanh niên trai tráng, mà cuộc sống mỗi ngày chỉ có chăm sóc con nít, chăm sóc con nít, chăm sóc con nít!
Trở về lâu như vậy, ngoại trừ trong sóc trẻ con ra thì bản thân gần như không có cống hiến gì về kinh tế cả.
Đi vào cửa hàng, hình như Lý Như Ý cảm nhận được điều gì, cô quay đầu lại nhìn, đúng lúc trông thấy Ngô Đình Khải cười toét mắt.
Trong chốc lát, vẻ mặt Lý Như Ý hệt như một đoá mẫu đơn, nụ cười dần dần nở trên khuôn mặt cô.
Lý Như Ý kéo Giang Thanh Vân qua thay vị trí của cô, bảo Giang Thanh Vân giúp cô tiếp khách hàng.
Còn cô thì chậm rãi chạy đến trước mặt Ngô Đình Khải cười ngọt ngào, trực tiếp ôm lấy eo anh.
Hít sâu một hơi, Lý Như Ý ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Ngô Đình Khải nhìn người đẹp tuyệt sắc trước mắt, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Hai tay anh ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Như Ý, trên mặt trong mắt đều là ý cười.
Anh dịu dàng nói: “Nhớ em nên tới gặp!”
Nghe thấy câu trả lời của Ngô Đình Khải, mặt Lý Như Ý đỏ bừng.
Cô cảm thấy dù có nghe mấy lời âu yếm thế này cả ngàn lần thì cô cũng sẽ chẳng thấy chán.
Bên kia, Giang Thanh Vân chán ngán nhìn Ngô Đình Khải và Lý Như Ý ở bên nhau, nhịn không được mà liên tục xem thường.
Con đã mấy tuổi rồi mà cứ như vợ chồng son.
Thật là!
Chẳng suy nghĩ cho cảm thụ của người khác gì cả!
Sau khi tiễn khách, Giang Thanh Vân làm bộ mân mê sản phẩm trong cửa tiệm, đi tới gần hai người họ.
Cô ấy muốn nghe xem hai con người có tuổi cả rồi có thể nói ra lời âu yếm gì?
“Khiết Nhan thế nào rồi, hôm nay ở trường có giận dỗi gì không?”
“Không có! Khiết Nhan nhà ta, nghe lời, lại ngoan ngoãn đáng yêu, không có cáu kỉnh gì cả.”
“Bậy nào, phải là xinh đẹp. Chỉ học sinh nào không đẹp mới gọi là đáng yêu.”
“Ồ? Còn có cách nói kiểu này à? Nhưng mà sao em có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung bản thân mình?”
“Thế em phải dùng gì để hình dung?”
“Tiên nữ đấy! Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, dùng mấy câu này để miêu tả em anh còn thấy ít quá đấy!”
“Đáng ghét, dẻo miệng quá đi!”
“Ha ha, nếm thử không?”
…
Nghe thấy những lời này, Giang Thanh Vân vội vàng che tai lại.
Cô ấy thật sự nhịn không được.
Hai cái người này có thể đừng nhàm chán như vậy được không!
Thật là, chẳng lẽ không để ý rằng bên cạnh còn có một con cẩu độc thân sao?
Vì sao không có ai nói với mình những câu này chứ?
Nghe đoạn đối thoại giữa Ngô Đình Khải và Lý Như Ý, Giang Thanh Vân nhịn không được ho khan một tiếng.
“Khụ!”
Cô ấy vốn định nhắc nhở hai người này một chút, đừng có hành hạ cẩu độc thân như vậy.
Đây là cửa tiệm, không phải đang ở nhà đâu!
Đáng tiếc, Ngô Đình Khải và Lý Như Ý trực tiếp xem cô ấy như không khí.
Thấy hai người không có ý tiết chế lại, Giang Thanh Vân nhịn không được.
Cô ấy lên tiếng: “Này, hai cái người này, có thể chừa cho cẩu độc thân tôi một con đường sống không?”
Ngô Đình Khải cũng chẳng quay đầu lại, cười nói: “Tôi cũng chẳng mời cô tới làm bóng đèn, đi tiếp khách đi!”
Anh đã biết Giang Thanh Vân ở cạnh nghe lén từ lâu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, anh cũng hiểu tính cách Giang Thanh Vân, nên nói chuyện cũng tuỳ ý hơn.
Giang Thanh Vân nghe vậy thì cạn lời.
Điều khiến Giang Thanh Vân câm nín nhất là Lý Như Ý lại bồi thêm một câu.
“Thanh Vân, nghe lời, đi tiếp khách đi.”
Hai con người này thật đáng ghét!
Đặc biệt là Lý Như Ý.
Người này, trọng sắc khinh bạn!
Hừ!
Nhìn thấy Giang Thanh Vân rời đi, Lý Như Ý buông Ngô Đình Khải ra, ôm cánh tay anh, dắt anh tìm một nơi ngồi xuống.
“Ngô Đình Khải, có một chuyện anh có nghe nói chưa?”
Không đợi Ngô Đình Khải trả lời, Lý Như Ý tiếp tục nói:
“Em nghe nói, Chu An Ngôn, tân binh hạng nhất đã tới Thục Châu rồi!”
“Cậu ta vừa đến Thục Châu đã công khai tuyên bố muốn khiêu chiến với anh!”
“Khiêu chiến anh?” Ngô Đình khải hơi ngờ vực.
Chu An Ngôn là ai?
Tân binh hạng nhất?
Khiến chiến mình làm gì?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý có chút cạn lời.
Sáng nay người này làm gì vậy?
Tin tức này đã được lan truyền khắp cả Thục Châu, thế mà anh lại không biết!
Lý Như Ý giải thích: “Sáng nay, cậu cả Chu An Ngôn của nhà họ Chu ở thủ đô đã đến Thục Châu rồi.”
“Người này ở thủ đô nổi tiếng là ăn chơi trác táng.”
“Đúng thế, điều khiến người ta chú ý hơn cái danh hiệu ăn chơi trác táng của cậu ta chính là cậu ta vẫn luôn đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng tân binh.”
“Đêm qua, anh một chiêu đánh bại hạng hai Đỗ Trung Đông.”
“Rạng sáng hôm nay, thứ hạng trên bảng xếp hạng tân tú đã thay đổi, anh xếp hạng nhất rồi.”
“Còn Chu An Ngôn kia tất nhiên xuống hạng hai!”
Nghe xong lời này, Ngô Đình Khải hiểu ra, gật gật đầu.
Chỉ là tân binh hạng nhất mà thôi, có gì lạ lẫm đâu!
Chẳng qua, tên Chu An Ngôn kia chạy tới khiêu chiến mình có phần không biết tự lượng sức mình.
Ngô Đình Khải vốn chẳng thèm để ý đến Chu An Ngôn kia.
Thấy Ngô Đình Khải tỏ vẻ chẳng sao cả, Lý Như Ý nhẹ giọng nói: “Chu An Ngôn kia, tất nhiên không phải đối thủ của anh.”
“Đúng ta, điều em lo lắng chính là nhà họ Chu phía sau cậu ta.”
“Nếu anh chấp nhận lời khiêu chiến của cậu ta, một chiêu đánh bại cậu ta.”
“Nếu cậu ta không phục, điều động lực lượng nhà họ Chu tới đối phó anh, liệu có khiến anh khó chịu hay không?”
“Nhà họ Chu đã ở thủ đô nhiều năm, thế lực chắc chắn rất lớn.”
Thấy dáng vẻ người đẹp lo lắng cho mình, Ngô Đình Khải cười nói: “Đừng lo!”
“Đừng nói là một tên Chu An Ngôn cỏn con, dù chủ nhà họ Chu có tới cũng phải niềm nở với anh.”
Lý Như Ý hơi nghiêng người, nhìn gương mặt tự tin của Ngô Đình Khải, lòng thầm kinh ngạc.
Gia tộc lớn có thể sừng sững ở thủ đô nhiều năm như vậy, ắt phải có lai lịch và quan hệ sâu rộng.
Vậy mà, ngay cả gia tộc lớn như thế, đường đường là chủ một nhà, thế mà vẫn phải niềm nở với Ngô Đình Khải.
Giờ khắc này, Lý Như Ý đã có nhận thức mới về quyền thế hiện tại của Ngô Đình Khải.
Đương nhiên, việc này cũng chẳng thể trách cô.
Trước kia, bất kể là thanh danh của nhà họ Chu hay là thanh danh của Long soái, cả hai đều vô cùng to lớn.
Trong đầu cô chỉ có một khái niệm mơ hồ, chỉ biết hai người đều rất đáng gờm.
Đáng gờm đến nỗi nhà họ Lý ở Thục Châu cũng chỉ có thể ngước nhìn.
Nhưng rốt cuộc là ai mạnh hơn ai thì cô không biết.
Giờ khắc này cô mới biết được, thân phận của Long soái lớn mạnh đến cỡ này.