Năm đó, mình bị người khác bắt nạt.
Chờ đến lúc mẹ tới đón mình, mình đã nói, cũng là những lời này.
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến thế!”
Chỉ là, vào lúc đó, mẹ cũng không có năng lực đánh lại phụ huynh của những bạn học đó.
Không những không thể bảo vệ cho mình, mà còn đổi lấy một trận giễu cợt.
Từ đó về sau, bất kể có phải chịu bao nhiêu sự ức hiếp, anh cũng đều chưa từng nói qua với mẹ.
Cho nên, khi về sau anh nhìn thấy câu kia: Từ thời thơ ấu, tôi đã một thân một mình, tự bảo vệ mình qua mọi thời kỳ.
Trong lúc vô tình nhìn thấy những lời này, vậy mà anh lại đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé con, Ngô Đình Khải thu lại suy nghĩ.
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Bảo bối, chẳng phải cha tới rồi sao!”
“Nào, nói cho cha nghe, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”
Anh vừa mới nói dứt câu.
Bên tai đã có hai giọng nói phẫn nộ vang lên: “Hay lắm, thì ra anh chính là...”
“Xùy, giả vờ cái quái gì chứ, con này...”
Hai người kia còn chưa nói xong, đã đồng thời hét lên một tiếng.
“Bốp!”
“Bốp!”
“A!”
“A!”
“Anh làm gì vậy?”
“Anh dựa vào đâu mà đánh người!”
Ngô Đình Khải chỉ không muốn để lại cho Khiết Nhan một ấn tượng ngang ngược không nói lý, sợ dạy hư cô bé.
Cho nên, Ngô Đình Khải mới không ra tay đầu tiên lúc vừa mới đến.
Nếu không, hai người này đã sớm nằm úp sấp rồi!
Cho mỗi người một bạt tai, lập tức tát văng một nam một nữ này nằm sấp xuống.
Động tác của Ngô Đình Khải rất nhanh, lúc anh ra tay, một nam một nữ này không có bất kỳ phòng bị gì.
Gã đầu trọc và bà cô béo nhìn Ngô Đình Khải, trong mắt có sự sợ hãi.
Ngô Đình Khải lúc này, trên tay ôm Khiết Nhan, trên đầu chống Tiểu Hôi Hôi đang kêu ư ử.
Nhìn qua, dường như có chút buồn cười.
Chỉ là, nhìn gương mặt âm trầm tới cực hạn này của Ngô Đình Khải, gã đầu trọc và bà cô béo lại hoàn toàn cười không nổi.
Đau đớn ở trên mặt là một phần.
Quan trọng hơn đó là, chính bọn họ cũng không biết vì sao, bị Ngô Đình Khải từ trên cao nhìn xuống chằm chằm, bọn họ lại có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Như thể, người đàn ông đã đánh bọn họ ở trước mắt này, không phải con người, mà là quái vật đi ra từ trong hầm ngục vậy.
Mà Tiểu Bàn vẫn luôn la hét khóc lóc lăn lộn ở trên mặt đất, cũng lập tức ngoan ngoãn.
Tiếng khóc lập tức ngừng!
Ngô Đình Khải từ trên cao nhìn xuống một nam một nữ này, lạnh lùng nói: “Lúc tôi nói chuyện, hy vọng các người có thể câm miệng.”
“Nếu không, các người sẽ vĩnh viễn không thể mở miệng!”
Một nam một nữ sợ hãi trong lòng, không tự chủ được mà điên cuồng gật đầu.
Nhìn thấy đôi nam nữ kiêu ngạo đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cô giáo Kim Hi Hạ và ông trưởng khoa lập tức tâm trạng tốt lên.
Thần kinh vẫn luôn bị đè nén, sau khi có Ngô Đình Khải đến, lập tức đã được thả lỏng.
Vẫn là người này có khả năng, gần đây là có thể trấn áp toàn trường.
Lúc trước, cũng có mấy vị phụ huynh đứng ra hoà giải, đều bị đôi vợ chồng ngang ngược vô lý này mắng chạy.
Bây giờ, yên tâm rồi!
Ngô Đình Khải bắt lấy Tiểu Hôi Hôi từ trên đỉnh đầu xuống, giao cho Khiết Nhan ôm.
Anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt bé con, dịu dàng hỏi: “Khiết Nhan, cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?”
“Nói cho cha nghe, cha chắc chắn sẽ làm chủ cho con!”
Bé con cũng ngừng khóc thút thít, nức nở nói: “Tiểu Bàn muốn đá Tiểu Hôi Hôi, con không cho cậu ta đá, cậu ta càng muốn đá.”
“Tiểu Hôi Hôi cũng khóc!”
Nói đến đây, Khiết Nhan lại lớn tiếng khóc to lần nữa.
Giống như là đau lòng cho Tiểu Hôi Hôi đáng thương.
Ngô Đình Khải nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô bé, nhẹ nhàng nói: “Sau đó thì sao?”
Khiết Nhan nghe thấy câu hỏi, lập tức vùi đầu nhỏ lên trên đầu vai của Ngô Đình Khải, dùng áo của Ngô Đình Khải lau khô nước mắt.
Làm xong tất cả, cô bé mới nức nở nói: “Sau đó, sau đó con liền đánh cậu ta!”
“Cậu ta không đánh được con, cho nên chạy trốn!”
“Cha, cậu là đúng là người nhát gan!”
Nói tới đây, bé con giống như có chút tự hào.
Tạm dừng một lát, Khiết Nhan tiếp tục nói: “Lúc cậu ta chạy trốn, rõ ràng là tự cậu ta té ngã, cậu ta lại nói xạo là con đẩy cậu ta.”
“Sau đó, con lại đánh cậu ta một trận.”
“Sau đó, cô giáo Kim Hi Hạ tới, cha mẹ của tên béo cũng tới.”
Khiết Nhan quay đầu lại nhìn qua một nam một nữ kia, có vẻ sợ hãi mà nói: “Cha mẹ cậu ta nói muốn đánh con, còn muốn thả chó cắn con nữa.”
Lúc này, một nam một nữ kia cũng đã đứng lên.
Nghe xong lời Khiết Nhan nói, một nam một nữ giống như lại lấy lại được tự tin.
Gã đầu trọc lớn tiếng nói: “Anh nghe thấy chưa!”.
“Đây là con gái anh chính miệng thừa nhận, là nó đánh Tiểu Bàn của nhà chúng tôi trước!”
Ngô Đình Khải đột nhiên quay đầu, sát ý trong mắt bắn ra khắp nơi.
Gã đàn ông đầu trọc kia hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn căng da đầu nói:
“Bây giờ đang là xã hội thượng tôn pháp luật đấy, anh đừng có mà làm liều!”
“Xúc động là ma quỷ đấy!”
“Con gái anh tự mình nói, là nó đánh con trai của tôi trước!”
Nói xong, gã ta động đậy xích chó trên tay.
“Anh chú ý chút cho tôi, đây chính là chó ngao Tây Tạng đấy!”
Liếc nhìn chó ngao Tây Tạng bên chân, sự can đảm của gã đầu trọc dường như đã lấy lại được một chút.
“Chó ngao Tây Tạng?” Ngô Đình Khải lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn con chó ngao có vóc dáng cực lớn kia một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Anh nhấc chân đá, một cước đá vào trên mông Sói Trắng.
Loại nhắc nhở đơn giản này, Sói Trắng dĩ nhiên là hiểu.
Nó chậm rì rì mà đi về phía con ngao Tây Tạng kia, cái đuôi phe phẩy, cực kỳ nhẹ nhàng.
Mà tình trạng của con ngao Tây Tạng kia, lại hoàn toàn trái ngược với nó.
Chân trước của con ngao Tây Tạng nằm sấp xuống đất, chân sau dùng sức căng chặt, bày ra dáng vẻ như thể sắp sửa tấn công.
Đồng thời, từng tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong miệng con chó ngao Tây Tạng truyền ra, mơ hồ có tiếng vang của hổ báo.
Mặt gã đầu trọc kia lộ vẻ đắc ý.
Con chó ngao Tây Tạng này, chính là loại mà gã ta tốn biết bao thời gian mới chọn được đấy.
Sức chiến đấu mạnh mẽ tuyệt đối.
Thường nói một ngao đấu được ba hổ, ba ngao chìm tàu sân bay.
Tuy rằng câu này có phóng đại hơi quá, những cũng đã chứng tỏ được sức mạnh của chó ngao Tây Tạng.
Gã đầu trọc nhìn thấy Sói Trắng đi tới, cũng không che giấu, dứt khoát vứt xích chó xuống, muốn cho Ngô Đình Khải một bài học.
Cô giáo Kim Hi Hạ và ông trưởng khoa nhìn thấy cảnh này, trong lòng hoảng hốt.
Cô giáo Kim Hi Hạ lớn tiếng nhắc nhở: “Anh Ngô này, đây là chó ngao Tây Tạng đấy, mau gọi con chó cưng này của anh lại đi.”
“Nếu không, nó sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Cô giáo Kim Hi Hạ thấy Sói Trắng toàn thân lông trắng hiền lành, dĩ nhiên là coi Sói Trắng thành một chú chó chỉ có tác dụng là để ngắm.
Ngô Đình Khải không nói gì, chậm rãi lắc đầu.
Con chó này tinh khôn lắm đấy!
Nếu như đánh không lại, nó chắc chắn đã không tới gần con ngao Tây Tạng này rồi.
Hai con chó chậm rãi tới gần, đều dò xét lẫn nhau.
Giống như là lúc hai đại cao thủ võ lâm giao đấu, sẽ đi vòng quanh nhau đánh giá, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Nhìn Sói Trắng sắp sửa đánh nhau, Khiết Nhan la lớn: “Sói Trắng, cố lên!”
Lúc này, trong ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, Sói Trắng lắc mạnh cái đuôi mấy cái, coi như đáp lại.
Trông thấy cảnh này, trong lòng cô giáo Kim Hi Hạ giật mình.
Con chó trắng này, có thể nghe hiểu tiếng người sao?
Lúc này, một tiếng chó sủa non nớt vang lên từ trong lòng Khiết Nhan.
“Gâu oẳng...”
Là Tiểu Hôi Hôi!
Tiếng chó sủa biến chủng này, được di truyền một phần từ Sói Trắng.
Lúc này, ánh mắt Ngô Đình Khải sáng lên.
Giữa bàn chân màu trắng cực lớn kia của Sói Trắng, từng cái móng vuốt to tướng sắc bén giống hệt như lời động vật họ mèo, từ giữa khe bàn chân duỗi ra ngoài.
Thấy cảnh này, Ngô Đình Khải than dài.
Con chó chết tiệt này, đúng là rất khôn!