Cả hai người rúc chặt vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, trong lòng vô cùng im lặng.
Lúc này, Ngô Đình Khải nhẹ giọng nói: “Chúng ta chọn thời gian để quyết định ngày kết hôn, chính thức nhận giấy chứng nhận kết hôn được không?”
Lý Như Ý giật mình ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải, đây chính là suy nghĩ trong lòng của cô, làm sao anh biết được?
Dường như Ngô Đình Khải đọc được nghi vấn của Lý Như Ý, cười nói: “Vừa rồi em nói khi kết hôn em muốn đeo Trái Tim Biển Cả, anh đã biết em nghĩ đến chuyện này.”
“Đúng lúc, đây cũng chính là điều anh mong mỏi!”
Nói xong, anh đỡ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lý Như Ý lên, cười nói: “Anh đã nôn nóng không chờ nổi từ lâu rồi!”
“Anh muốn biến em trở thành cô dâu của anh bằng tốc độ nhanh nhất!”
Lý Như Ý nở nụ cười trên môi, ngọt ngào nói: “Em cũng vậy!”
Nhìn đôi môi đỏ ướt át của người trong lòng, Ngô Đình Khải không nhịn được rung động trong lòng.
Anh hơi cúi người, hôn cô.
Sau đó hai người anh đi em lại, vô cùng vui vẻ.
Vào lúc hai người đang quấn quýt nhau, đột nhiên anh phát hiện có gì đó không thích hợp.
Ngô Đình Khải hé mắt ra nhìn, má ơi.
Cái con nhóc này, xem phim đấy à?
Thì ra ở bên cạnh sô pha, Khiết Nhan ôm bé Xám đang tò mò nhìn sang đây.
Sói trắng bên cạnh Khiết Nhan lè lưỡi nhếch miệng cười, trông có hơi gian trá.
Khiết Nhan và bé Xám thấy cảnh này thì cảm thấy hơi khó hiểu, nghiêng đầu, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
Khiết Nhan ngờ vực: Chẳng phải mẹ rất yêu cha sao?
Tại sao lại muốn cắn môi cha chứ?
Còn nữa, tại sao cha bị cắn lại không kêu đau chứ?
Nhìn thấy Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn mình, Khiết Nhan nói to: “Mẹ đừng cắn cha mà!”
“Hai người đừng đánh nhau được không?”
Nghe vậy, cả người Lý Như Ý chấn động, cuống quít đẩy Ngô Đình Khải ra.
Vừa rồi không cầm lòng được, lỡ quên mất bên cạnh còn một bé con.
Nghe thấy cô bé nói vậy, mặt già Ngô Đình Khải đỏ lên.
Chuyện này, hình như có hơi xấu hổ?
Chờ qua một lúc, anh mới cười giải thích: “Cha mẹ không đánh nhau!”
“Không đánh nhau?” Trong đầu Khiết Nhan càng thêm hỗn loạn.
Cái này không phải là đánh nhau sao?
“Vậy hai người đang làm gì?” Khuôn mặt Khiết Nhan đầy tò mò, hỏi.
Cô bé là một bé ngoan rất hay tò mò.
Làm gì?
Ngô Đình Khải suy nghĩ, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra đáp án thích hợp.
Anh nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, nói: “Khiết Nhan à, muộn rồi con nên ngủ đi!”
Anh quyết định lấy uy quyền của cha bắt con nhóc đi ngủ.
Nhưng mà Khiết Nhan lại bám riết không tha hỏi: “Cha còn chưa trả lời con đâu?”
“Cô giáo đã nói, nếu không biết thì phải hỏi.”
Nghe thấy vậy khuôn mặt già của Ngô Đình Khải tối sầm.
Đây là cô giáo dạy?
Không hiểu thì phải hỏi!
Không phải đó chỉ là nội dung trong sách giáo khoa tiểu học thôi sao?
Mẹ nó, ai cho nhà trẻ còn quyền giảng dạy những kiến thức cao thâm như thế?
Ngô Đình Khải không còn cách nào khác.
Anh về phía Lý Như Ý xin giúp đỡ, anh thật sự không biết phải giải thích vấn đề này cho con bằng cách nào mới phù hợp nhất.
Lý Như Ý cười tự tin, dăm ba câu đã đuổi được Khiết Nhan đi rồi.
Chỉ để lại Ngô Đình Khải trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Anh không khỏi nảy sinh cảm thán: Bố bỉm sữa cũng không dễ làm như anh nghĩ!
…
Sáng sớm hôm sau
Lý Như Ý tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, còn Ngô Đình Khải đang dạy Khiết Nhan đánh quyền.
Con đường võ đạo không có lối tắt.
Chỉ có chăm học khổ luyện, và sử dụng phương pháp rèn luyện thích hợp, mới có thể có được thành tựu.
Nhìn cô nhóc vừa tung quyền vừa kêu “hây hây”, Ngô Đình Khải bùi ngùi không thôi.
Năm đó, nếu không phải ngẫu nhiên gặp được thầy của anh, thì sẽ không có Long Soái hôm nay.
Năm đó, sau khi mẹ qua đời, anh đã trùng hợp gặp được thầy trong thời gian tâm trạng sa sút nhất.
Là ông ấy đã mang anh ra khỏi cảnh khốn cùng, cũng truyền lại cho anh một bộ võ công cao thâm.
Khi đó anh huấn luyện khắc khổ hơn bất kỳ ai, chỉ vì dốc lòng muốn trở nên mạnh hơn.
Chỉ có như vậy, anh mới dám kết bạn với Lý Như Ý khi còn trẻ.
Dù sao khi đó nhà họ Lý ở thành phố Thục là sự tồn tại mà anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
May mắn tất cả nỗ lực đã không uổng phí.
Cô thiếu nữ anh thầm yêu năm đó, bây giờ đã trở thành vợ sắp cưới của anh rồi.
Đúng lúc này, Khiết Nhan đột nhiên dừng động tác tay, cất giọng trẻ con bi bô nói: “Mẹ, con muốn có em trai.”
Lời này vừa phát ra, phòng bếp bên cạnh lập tức vang lên tiếng leng keng leng keng.
Lý Như Ý ló đầu ra khỏi bếp, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Vì sao chứ?”
Khiết Nhan chỉ vào bé Xám, nói: “Lúc con đánh quyền bé Xám chẳng hề nghiêm túc chút nào cả.”
Khiết Nhan đặt bé Xám ở trước người, ép nó cùng luyện công với mình.
Kết quả, bé Xám đang nửa tỉnh nửa mê chẳng hề có chút tinh thần nào, vẫn uể oải ỉu xìu nằm đó, có vẻ rất mệt mỏi.
Chỉ khi Khiết Nhan trừng mắt nó, nó mới lắc nhẹ cái đuôi tượng trưng, thái độ vô cùng có lệ.
Chậc!
Nghe thấy đáp án của Khiết Nhan, khuôn mặt Lý Như Ý đầy bất lực.
Cho dù có em trai thì chưa chắc thằng bé sẽ ngoan ngoãn xem con luyện công đâu!
Lý Như Ý nhẹ giọng nói: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Nói xong, cô xoay người vào phòng bếp.
Ngô Đình Khải lại đi lên trước, xoa cái đầu nhỏ của Khiết Nhan, cười nói: “Cha sẽ cố hết sức!”
...
Ăn bữa sáng xong, Ngô Đình Khải đưa Khiết Nhan đi học.
Theo thường lệ, hai người hai chó sung sướng đi về hướng nhà trẻ.
Dọc theo đường đi, tổ hợp kỳ dị của bọn họ đã thu hút không ít ánh mắt.
Đi đến trước cửa nhà trẻ, Ngô Đình Khải nhíu mày.
Lúc này, trước cửa nhà trẻ có một đám người đang đứng.
Người cầm đầu chính là tên đàn ông đầu tróc và người phụ nhữ mập mạp đã bị Ngô Đình Khải dạy cho một bài học vào ngày hôm qua.
Bên cạnh hai người là Kha Vũ Dương mang khuôn mặt đầy lo âu.
Phía sau Kha Vũ Dương có mấy học trò của võ quán đang đứng.
Nếu không phải người phụ nữ béo mập kia cứ mãi lì lợm la liếm, Kha Vũ Dương thật sự chẳng muốn tới.
Học trò trong võ quán điều tra cả đêm, cuối cùng vẫn chẳng tra ra được đã đắc tội với công chúa nhỏ của nhà ai.
Muốn nhận lỗi nhưng lại không tìm thấy cách để nhận lỗi.
Tình huống này làm Kha Vũ Dương vừa tức vừa lo.
Đứng bên cạnh đám người này có cả ông hiệu trưởng với khuôn mặt đầy lo lắng.
Ông hiệu trưởng thật sự rất bất đắc dĩ.
Ông ấy không ngờ rằng hôm nay Kha Vũ Dương tự mình ra mặt.
Chuyện hôm nay thật khó giải quyết!
Người phụ nữ mập mạp tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy Ngô Đình Khải và Khiết Nhan đang cười ha hả chạy tới.
Nháy mắt, người phụ nữ mập mạp lùi về phía sau một bước, đến gần Kha Vũ Dương.
Dù sao, ký ức về ánh mắt hung ác và cú đạp mạnh của Ngô Đình Khải vào hôm qua vẫn còn mới mẻ với bà ta.
Nhìn Kha Vũ Dương đứng bên cạnh, người phụ nữ mập mạp càng tự tin hơn.
Gần như là chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt người phụ nữ mập mạp đã treo nụ cười kiêu ngạo ngang ngược.
Bà ta cười ha hả nhìn Ngô Đình Khải và Khiết Nhan, cất giọng căm hận nói:
Bây giờ các người cười lần cuối đi!
Một lát nữa tôi sẽ làm cho các người cười cũng không cười nổi!