Đám đông đứng xem hoàn toàn bối rối!
Họ rối rít rỉ tai nhau, đoán già đoán non về mục đích đằng sau hành động kỳ lạ của Vương Bách Từ.
"Con mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Đây có phải chiêu mới Vương Bách Từ học được không? Trước tiên quỳ xuống tỏ ra mình yếu thế, đến khi đối phương lơ là cảnh giác thì bất ngờ tấn công!"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng đã có người phản bác lại: "Não anh bị úng nước rồi à!"
"Đấy mà gọi là tỏ ra yếu thế? Rõ ràng là đang quỳ lạy!"
"Thật không bình thường, Vương Bách Từ cũng là người có tiếng ở thành phố Thục, sao có thể quỳ gối trước mặt bao nhiêu người như thế? Tôi không hoa mắt chứ?"
...
Đương nhiên Ngô Đình Khải nghe được lời bàn tán của những người xung quanh.
Lúc Vương Bách Từ bước tới, anh cũng hơi không phản ứng kịp.
Nói cho cùng, Vương Bách Từ là một nhân vật có mặt mũi, thế nhưng lại quỳ gối trước mình ở nơi công cộng, anh thật không biết phải giải thích với Lý Như Ý thế nào!
Nói dối thì không được, ai cũng biết trực giác của phụ nữ cực kỳ nhạy bén.
Ngay lúc Ngô Đình Khải đang bồn chồn, lo lắng thì từ khóe mắt thoáng hiện lên một bóng dáng quen thuộc.
Dưới gốc cây lớn bên đường, giọng nói quen thuộc của Huyết Đồ đột nhiên vang lên bên tai: "Như Ý còn chưa biết thân phận của anh, lát nữa em tìm cách giúp anh."
Huyết Đồ hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Ngô Đình Khải trong sân đầy ngưỡng mộ.
Tu vi của Long soái đã mạnh đến mức có thể dễ dàng thi triển các loại công phu như truyền âm nhập mật.
Anh ấy gật đầu với Ngô Đình Khải từ xa, tỏ ý đã nhận được thông tin.
Lúc này, Ngô Đình Khải mới lạnh lùng liếc nhìn Vương Bách Từ một cái, hờ hững nói: "Đều là bạn cũ, không cần khách sáo như vậy, anh đến đây đi!"
Vương Bách Từ run rẩy đứng lên, chậm rãi đi từng bước một vì sợ chân tê lại ngã xuống đất.
Trong lòng gã ta rên rỉ: "Ai muốn khách sáo với anh, không biết kiếp trước gây nên nghiệp gì, mà kiếp này lại gặp phải con rồng lớn qua sông này."
"Cái cơ thể của anh còn lớn hơn cả sông ở thành phố Thục, anh không phải rồng trên sông, anh là rồng chặn sông, loài cá tôm nhỏ bé như tôi sao mà sống nổi!"
"Nếu biết sớm anh ở đây, có đánh chết tôi cũng không dám tới!"
...
Vương Bách Từ run lẩy bẩy đi tới chỗ Ngô Đình Khải, cả đường không dám ngẩng đầu lên nhìn anh dù chỉ một chút.
Có lẽ vì uy danh của Vương Bách Từ, Lý Như Ý trốn sau lưng Ngô Đình Khải, trong lòng hơi bất an.
Cảm nhận được sự lo lắng của người đẹp bên cạnh, Ngô Đình Khải ôm cô vào lòng, an ủi: "Không cần căng thẳng, không sao, có anh ở đây!"
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Vương Bách Từ, lạnh lùng nói: "Đây là vợ tôi, Lý Như Ý, anh không có gì muốn nói sao?"
Giọng điệu của anh lạnh như băng, khiến Vương Bách Từ vốn đã vô cùng sợ hãi, giờ như rơi xuống động băng.
Vương Bách Từ còn không biết Ngô Đình Khải có ý gì sao, gã ta lập tức gập người chín mươi độ, ăn năn hối lỗi: "Cô Lý, lúc trước là tôi sai, là tôi mắt chó đui mù, hôm nay tôi thành thật xin lỗi cô, tôi sai rồi!"
"Nếu cô không hài lòng, muốn đánh muốn mắng tùy cô, tôi chắc chắn không đánh trả."
Nói xong, gã ta run lập cập đưa thẻ ngân hàng ra, đưa bằng cả hai tay, nói: "Hôm nay tôi vội đi ra ngoài, không mang theo thứ gì, trong thẻ này có một trăm ngàn tệ, mong cô không chê ít."
"Nếu cô thấy chưa đủ, tôi lập tức quay về lấy tiền..."
Gã ta định nói tiếp thì Lý Như Ý cắt ngang: "Anh chắc chứ?"
Vương Bách Từ lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc nói: "Chắc chắn một trăm phần trăm!"
Nghe được lời này của gã ta, trong mắt Lý Như Ý lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cô nhìn Ngô Khải Đình, thì thầm vào tai anh mấy câu, hình như đang hỏi gì đó.
Ngô Đình Khải nhìn Lý Như Ý một cách kỳ lạ, cuối cùng gật đầu: "Không sao, có anh rồi!"
Nghe vậy, Lý Như Ý vững tâm, cầm chắc túi xách trên cổ tay, coi chiếc túi xách như dây xích kiểu mới, giận dữ lao về phía tên trùm xã hội đen đáng thương Vương Bách Từ.