Chu An Ngôn ư?
Một câu của người đàn ông trẻ tuổi lại nhấc sóng to gió lớn lên trong nháy mắt.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cậu ra, đầu tiên là không khí trở nên im lặng trong giây lát, sau đó những tiếng ồn ào liên tiếp phát ra mãnh liệt từ trong đám người.
"Mẹ ơi, cậu ta là Chu An Ngôn kìa!"
"Anh em à, Chu An Ngôn là ai thế?"
"Kiến thức của anh cũng hạn hẹp quá đi! Chu An Ngôn chính là một trong những người đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú đấy, là người đứng đầu thế hệ trẻ của Hoa Hạ!"
"Hóa ra cậu ta là Chu An Ngôn. Không hổ danh người từng đứng đầu danh sách tân binh ưu tú. Quả nhiên là khí thế ngút trời."
"Đúng thế. Người ta đã ghi tên mình lên danh sách tân binh ưu tú nhiều năm rồi, cũng đâu phải treo tên cho có đâu."
...
Nghe thấy lời nói của những người này, khóe miệng Chu An Ngôn hơi run lên.
Cái quái gì thế!
Cái gì mà là người từng đứng đầu danh sách tân binh ưu tú chứ? Nghe kiểu gì cũng cảm thấy không thoải mái được không hả?
Thà anh nói ông đây bây giờ là người đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú có khi trong lòng ông đây còn thoải mái hơn một chút.
Tiếng bàn tán trong đám người vẫn chưa dừng lại:
"Thật đáng tiếc! Cậu Chu có khí chất như vậy nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị anh Ngô nghiền áp như cũ."
"Cũng không thể nói vậy được. Thế hệ con người có mới đổi cũ, không ai có thể vĩnh viễn duy trì trạng thái đỉnh cao được!"
"Ha ha, trước kia lúc người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú là đến từ Kinh Đô, mấy người ở Kinh Đô vui muốn chết!"
"Bây giờ người đứng đầu lại ở thành phố Thục chúng ta. Đã đến lúc chúng ta ngầu lên rồi!"
"Đúng thế!"
Nghe thấy lời của một số người, Chu An Ngôn kìm lòng không đậu siết chặt nắm tay.
Thật đáng giận!
Chết tiệt, thế sao không đốt pháo ăn mừng đi!
Nếu không lấy được hạng đầu trên danh sách tân binh ưu tú về thì chẳng phải ông đây cũng sẽ bị người Kinh Đô khinh bỉ à?
Khụ!
Chu An Ngôn hắng giọng ho nhẹ một tiếng.
Người xung quanh thấy cậu ta chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình nên lúc này mới ngừng việc bàn tán lại.
Chu An Ngôn nhìn Ngô Đình Khải rồi nói lớn: "Hẳn là anh đã từng nghe thấy danh hiệu của tôi rồi."
"Chắc là anh cũng đã biết rõ ý định của tôi khi đến đây."
Chu An Ngôn đứng thẳng người, khí chất phóng khoáng, dáng vẻ đầy khí phí của một cao thủ siêu cấp.
Nhưng Ngô Đình Khải lại chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Chưa nghe thấy bao giờ!"
Ặc!
Một câu này trong nháy mắt đã làm cho Chu An Ngôn câm nín.
Chết tiệt, ông đây còn đang muốn giả ngầu mà!
Mi nói vậy ông đây còn giả kiểu gì được nữa?
Chu An Ngôn nghiến răng nói với giọng căm hận: "Tôi là Chu An Ngôn, một trong những người đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú!"
Cậu ta cho rằng sau khi nghe cậu ta giới thiệu, hẳn là Ngô Đình Khải sẽ biết mục đích cậu ta đến đây, tiện thể còn thay đổi vẻ mặt.
Vẻ mặt Ngô Đình Khải mà thay đổi tức là đã nói lên thực lực của anh và cậu ta không hơn kém nhau quá nhiều, không có cảm giác chắc chắn trong lòng!
Thế nên sau khi tự giới thiệu, Chu An Ngôn bèn nhìn chằm chằm vào Ngô Đình Khải, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên mặt anh.
Nhưng Chu An Ngôn phải thất vọng rồi.
Ngô Đình Khải vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh trước sau như một, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm chớp.
Ngô Đình Khải thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Anh biết cái tên Chu An Ngôn này là tới khiêu chiến anh.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Một con kiến khiêu chiến với một con voi, con voi sẽ để ý đến con kiến kia à?
Nhóm người lớn xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng rất là hưng phấn.
Hai vị này chính là hai nhân vật giữ hạng đầu và hạng hai trên danh sách tân binh ưu tú đấy!
Không biết bọn họ sẽ nói ra những lời chấn động đến nhường nào nhỉ?
Mọi người chờ mong nhìn Ngô Đình Khải và Chu An Ngôn, chuẩn bị chứng kiến một thời khắc quan trọng.
Chu An Ngôn thấy biểu cảm thản nhiên như không của Ngô Đình Khải thì trong lòng vô cùng bất lực.
Mẹ nó tôi còn có chuyện gì nữa?
Đương nhiên là khiêu chiến anh chứ gì!
Thấy biểu cảm lạnh nhạt của Ngô Đình Khải, Chu An Ngôn cứ như há miệng ăn phải ruồi vậy, vô cùng khó chịu.
Cậu ta nói lớn: "Người ta xếp anh vào hạng nhất trên danh sách tân binh ưu tú, tôi không phục."
"Thế nên tôi muốn khiêu chiến anh!"
Chu An Ngôn nói rất nghiêm túc, trong giọng nói tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cậu ta rất tự tin!
Cậu ta tự tin rằng với thực lực của bản thân, nhất định cậu ta sẽ có thể cướp lại được vị trí đứng đầu danh sách tân binh ưu tú.
Chu An Ngôn cho rằng mình đã nói nhiều vậy rồi, dù sao thì tên Ngô Đình Khải này cũng sẽ trở nên căng thẳng nhỉ?
Cũng tương đương với việc nói: Tôi tới đây để giành lấy vị trí này!
Nhưng biểu hiện của Ngô Đình Khải lại nằm ngoài dự kiến của cậu ta,
Vẻ mặt Ngô Đình Khải vẫn bình tĩnh như một mặt hồ không gió, rất lạnh nhạt!
Ngô Đình Khải thản nhiên nói: "Cậu muốn trở thành người đứng đầu danh sách à?"
Chu An Ngôn gật đầu.
Đây chẳng phải lời vô nghĩa sao!
Người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú của Hoa Hạ không phải chỉ là mỗi cái hạng đầu thôi đâu.
Quan trọng hơn là nó đại diện cho tài nguyên tu luyện và thân phận địa vị rất cao.
Thế giới này luôn chỉ nhớ kỹ tên người đứng đầu, không ai có hứng thú biết người đứng thứ hai thứ ba là ai!
Ngô Đình Khải thấy cậu ta gật đầu thì cười khẽ nói: "Hạng đầu của danh sách tân binh ưu tú ư?"
"Tặng không cho cậu luôn đó!
Chỉ là một cái hạng đầu danh sách tân binh ưu tú mà thôi, có đáng phải lãng phí thời gian vậy không hả?
Huống chi cái danh hiệu người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú này tự nhiên rơi xuống đầu anh đấy chứ. Ngô Đình Khải cũng chẳng để ý lắm.
Nghe thấy lời của Ngô Đình Khải, nhóm người lớn đang đứng xem ồ lên ngay lập tức.
"Anh Ngô, không được đâu!"
"Anh Ngô à, vị trí đứng đầu danh sách tân binh ưu tú này bao nhiêu người trẻ tuổi cầu mà không được. Anh đừng dễ dàng tặng cho người khác như thế chứ!"
"Anh Ngô đừng vậy mà. Vị trí đứng đầu danh sách tân binh ưu tú rất khó giành được đấy, đừng mà!"
Nhưng giữa những tiếng nói không ngừng vang lên trong đám người, lại có người cảm thán:
"Anh Ngô tuổi còn trẻ đã có tâm tính như vậy thật sự là khiến người ta khâm phục!"
"Đúng vậy, thế mà anh Ngô lại cho không luôn cái vị trí quan trọng như thế. Trí tuệ như vậy thật sự khiến tôi phải xấu hổ."
"Tâm tính của anh Ngô như vậy mới hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu!"
...
Nghe những tiếng nghị luận này, Ngô Đình Khải dở khóc dở cười.
Cái gì thế này!
Huyết Đồ và những thân vệ còn lại vẻ mặt bình tĩnh.
Đường đường là Long soái Hoa Hạ sao lại hiếm lạ một cái hạng đầu của danh sách tân binh ưu tú chứ.
Sau khi Chu An Ngôn nghe xong lời của Ngô Đình Khải thì ngẩn cả người!
Cái danh hiệu mà bao nhiêu người cầu còn không được thế mà anh lại bảo tặng cho cậu ta!
Hơn nữa nhìn biểu cảm của anh thì hình như có vẻ thật sự không cần danh hiệu này!
Chu An Ngôn ngẩn người!
Cậu ta không ngờ rằng mình lặn lội đường xá xa xôi, chạy thâu đêm suốt sáng đến thành phố Thục nhưng lại nhận được một đáp án như vậy.
Nghe thấy tiếng bàn tán bên tai, Chu An Ngôn dần lấy lại tinh thần.
Cậu ta tức giận nói: "Tôi không cần anh phải tặng. Tôi muốn đường đường chính chính cướp lấy nó từ tay anh."
Chu An Ngôn là con trai trưởng của nhà họ Chu ở Kinh Đô, là một trong những người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú nên tất nhiên cậu ta có kiêu ngạo của cậu ta.
Tặng hạng đầu cho tôi á?
Chu An Ngôn tôi đây là loại người sẽ nhận bố thí của người khác sao?
Ngô Đình Khải thản nhiên liếc mắt nhìn Chu An Ngôn một cái rồi nói: "Khiêu chiến tôi á?"
"Cậu còn chưa làm được đâu!"
Cậu còn chưa làm được đâu!
Cậu còn chưa làm được đâu!
Sáu chữ này quanh quẩn mãi bên tai Chu An Ngôn.
Chưa từng có bất cứ người nào nói với cậu ta những lời này!
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy!
Cậu ta hy vọng lần này cũng là lần cuối cùng!
Chu An Ngôn lạnh lùng nghiêm mặt lại, chỉ chỉ vào mình rồi lại chỉ chỉ vào Ngô Đình Khải.
Sau đó cậu ta nói lớn: "Tôi, Chu An Ngôn!"
"Phải khiêu chiến anh, Ngô Đình Khải!"
"Khiêu chiến!"
Cậu ta nặng nề lặp lại hai chữ "Khiêu chiến", lấy đó làm quyết tâm của mình.
Đúng lúc này, một giọng nói quái gở từ bên ngoài truyền đến:
"Người ta cũng khinh thường cậu ra mặt rồi mà cậu còn khiêu chiến cái gì nữa chứ!"