Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông có thân hình cao to mặc đồng phục bảo vệ bước đến.
Vẻ mặt người đàn ông này đầy phẫn nộ, có ý thù địch với Ngô Đình Khải.
Phía sau anh ta còn có mấy tên bảo vệ đi theo, nhìn vẻ mặt của họ thì có vẻ như không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngô Đình Khải không biết đám bảo vệ này có ý gì, thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông dẫn đầu tên là Trương Văn Đạt, là tổ trưởng tổ bảo vệ.
Lúc này, khi anh ta nghe thấy Ngô Đình Khải hỏi mình có chuyện gì hay không thì suýt nữa đã tức đến bật cười.
“Có chuyện gì à? Thằng ranh, anh đứng trước cửa công ty chúng tôi nói xấu chủ tịch tập đoàn chúng tôi, vậy mà còn hỏi tôi có chuyện gì không.”
“Thằng ranh, tôi thấy anh muốn gây sự thì có!” Giọng điệu của Trương Văn Đạt không hề có ý tốt.
Lúc này Ngô Đình Khải mới lấy lại phản ứng, thì ra những người này kéo đến là vì câu nói vừa rồi của anh.
Anh thờ ơ nói: “Cũng chỉ là vài câu thật lòng mà thôi, làm sao vậy?”
“Nếu các anh không tin, có thể tự mình hỏi Kỷ Thừa Phát thử!”
“Tự hỏi chủ tịch Kỷ?” Trương Văn Đạt nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin, rồi châm chọc: “Đầu óc anh bị ngu đúng không, thân phận của chủ tịch Kỷ thế nào, còn thân phận của chúng tôi là thế nào?”
“Tôi thấy thằng ranh anh biết chúng tôi không có khả năng hỏi chủ tịch Kỷ cho nên mới nói như vậy.”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nộp một trăm tệ tiền phạt, việc này coi như qua!”
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc anh ta đã bại lộ ý đồ thật sự của mình!
Ngô Đình Khải nhíu mày, Kỷ Thừa Phát quản lý nhân viên như vậy đấy sao?
Anh đang định nói chuyện thì có một giọng nói nũng nịu cắt ngang lời anh.
Lý Như Ý giống như một con sư tử nổi giận, tức giận nói: “Nộp tiền phạt? Các anh không bị sao chứ? Chỉ nói vài câu mà các anh đã muốn bắt chúng tôi nộp tiền.”
“Nói cho anh biết, không có đâu, không có cửa đâu!”
Cô nắm chặt lấy túi xách của mình, gân xanh nổi hằn lên, không hề yếu thế.
Mặt mày tổ trưởng tổ bảo vệ Trương Văn Đạt biến sắc, tập đoàn Thừa Phát là tập đoàn số một thành phố Thục, địa vị của nhóm bảo vệ bọn họ đương nhiên là nước lên thì thuyền lên, nếu là người bình thường có ai gặp họ mà không phải khách sáo đâu?
Không ngờ rằng kịch bản lần nào cũng đúng đến hôm nay lại mất đi hiệu lực, đụng phải hai tên cứng đầu.
Bọn họ làm ở đây, bình thường hay tìm khách hàng xin chút lộc đã thành một quy tắc ngầm.
Dù sao có rất nhiều người cần đến đây, những người tới lui đều là kẻ có tiền, cho nên không ai để ý một hai trăm tệ này.
Đáng tiếc, hôm nay bọn họ đã tính sai.
Trong lòng Trương Văn Đạt thấy hơi hối hận, tự trách mắt mình vụng về, lại tìm trúng hai tên nghèo rớt mùng tơi.
Có điều, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Không cho, vậy hai người đừng hòng chạy!”
“Tôi nói cho hai người biết, công ty chúng tôi có đoàn luật sư chuyên nghiệp, cẩn thận chúng tôi tố cáo các người tội danh phỉ báng người nổi tiếng.”
Trong lời nói của anh ta, từ đầu đến cuối dùng uy danh của cả tập đoàn Thừa Phát để nói chuyện với Ngô Đình Khải.
Nếu như là người bình thường, vừa nghe thấy tập đoàn Thừa Phát muốn khởi tố mình, có lẽ sẽ chịu thỏa hiệp ngay.
Đáng tiếc, người anh ta gặp phải không phải người bình thường.
Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: “Im miệng!”
“Gọi ông chủ Kỷ Thừa Phát của các anh ra đây, cứ nói có Ngô Đình Khải tới!”
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng, dùng tốc độ chậm rãi lại có vẻ cực kỳ khí thế.
Những bảo vệ vốn ôm cánh tay đứng quanh đó xem chuyện đều thầm giật thót trong bụng, vẻ mặt lập tức khựng lại, không có ai dám đối chọi với Ngô Đình Khải.
Trương Văn Đạt co rụt đầu, bình thường anh ta gặp không ít những ông tai to mặt lớn, có thể nhanh chóng nhìn ra người đàn ông trước mặt là người không tầm thường.
Nháy mắt, có một khí thế vương giả không gì địch lại ập đến, gần như ép anh ta không thể thở nổi.
Anh ta hơi hoảng loạn gật đầu, lí nhí nói: “Anh… Anh… Anh chờ ở đây, tôi lập tức gọi điện cho thư kí.”
Anh ta quay đầu co cẳng bỏ chạy, người đàn ông này thật là đáng sợ, ban đầu trông bình thường như bao người, nhưng không ngờ nháy mắt đã bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy, quá đáng sợ!