Ngô Đình Khải cảm nhận được sự thay đổi của Lý Như Ý, anh mỉm cười, khẽ nói: “Yên tâm đi, anh chuẩn bị hết rồi!”
Nhìn bộ dạng mấy người này trông như muốn so kinh tế với mình.
Ngô Đình Khải sờ tấm thẻ đen trong túi áo, thầm nghĩ: trong tấm thẻ này có một ngàn tỷ đồng Hoa Hạ, chắc là đủ để đè bẹp bọn họ rồi!
Nếu không được thì chỉ có thể bán hết mấy món đồ cổ quý giá mà Long chủ tặng thôi!
Một ngàn tỷ đối với một người bình thường mà nói thì có lẽ cả một trăm kiếp sống cũng không kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Nhưng Ngô Đình Khải không phải người bình thường, anh đường đường là Long soái hộ quốc!
Long chủ là một người thưởng phạt phân minh, có công ắt thưởng, có tội ắt phạt!
Với chiến công hiển hách của Ngô Đình Khải, thưởng nhiều tiền hơn nữa cũng không quá.
Mỗi một phần thưởng của Long chủ, Ngô Đình Khải đều nhận hết.
Có một đạo lý rất đơn giản, đó là: Thân là Long soái, anh đã đạt đến đỉnh cao của quyền lực. Ngồi lên vị trí này, không cần tiền tài, thì Long chủ còn có thể cho gì được nữa?
Vị trí của ông ấy sao?
Một ngàn tỷ này, vẫn chỉ là một phần tích lũy chiến công của Ngô Đình Khải mấy năm nay, còn những thứ khác, anh đã chia cho cấp dưới hết rồi.
...
Lúc này, Lữ Minh Nhạc đã đến đại sảnh.
Anh ta chỉ Trương Cảnh Hàn rồi nói: “Anh Cảnh Hàn xuất sắc thế nào thì tôi chỉ cần đưa một ví dụ đơn giản cho mọi người thôi.”
“Tập đoàn Bảo Hưng là do một tay anh Cảnh Hàn gầy dựng từ hai bàn tay trắng, chỉ trong vài năm thôi, đến hôm nay giá thị trường đã vượt qua trăm tỷ.”
“Tôi muốn hỏi một chút, ai dám nói anh ấy không xuất sắc?”
“Chỉ dựa vào mỗi điều này, trong thành phố Thục, có mấy người có thể kề vai sát cánh với anh ấy.”
“Đáng để nhắc đến là anh Cảnh Hàn còn là một cao thủ võ công, một người tài văn võ song toàn như vậy, e là mấy trăm năm nay có một không hai!”
Trương Cảnh Hàn được Lữ Minh Nhạc tâng bốc như vậy, những người khác cũng bắt đầu xì xào.
“Đúng vậy, đây là chàng rể vàng đó, nếu như bà hai nhận làm con rể thật thì là một bước lên trời luôn!”
“Cậu ta mới ba mươi mà lại có thành tựu như vậy, đúng là không dám tin là thật.”
“Các người nhìn xem, Ngô Đình Khải bây giờ không nói được gì cả rồi!”
“Đúng vậy, chỉ so về ngoại hình thôi thì Trương Cảnh Hàn cũng bỏ xa anh ta rồi, đừng bàn đến xuất thân và gia cảnh!”
Giang Uyển Cầm cười nhìn Trương Cảnh Hàn, bà ấy rất vừa ý với cậu thanh niên trẻ này.
Khi ánh mắt của bà ấy chuyển qua Ngô Đình Khải thì lại trở nên khinh miệt ra mặt.
Lý Thiên Ân ngồi sau lưng mẹ, nhìn qua khe hở thấy Ngô Đình Khải bị người trong đó chỉ chỉ trỏ trỏ thì vô cùng sảng khoái.
Bàng Phúc Thịnh ngồi bên cạnh Lý Thiên Ân, lạnh lùng nhìn cảnh này, thầm nghĩ: Nhóc con, đây còn chưa phải lúc thảm nhất của anh, đợi chút nữa nhân vật lớn mà tôi mời đến rồi, mới là lúc dày vò anh nhất.
Ngô Đình Khải lơ đi những lời chế nhạo của người ngoài, anh nhàn nhạt nhìn Lữ Minh Nhạc, hỏi: “Chỉ vậy?”
Lữ Minh Nhạc thấy Ngô Đình Khải từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một biểu cảm thản nhiên, dường như những lời ban nãy của mình đều vô ích.
Anh ta hơi bực mình nói: “Đương nhiên không chỉ có vậy!”
“Chỉ cần cô Lý đính hôn với anh Cảnh Hàn, Lữ Minh Nhạc tôi lên tiếng ở đây, đem một trăm vạn ra làm tiền mừng!”
“Hơn nữa, tôi đảm bảo, tập đoàn Long Hưng và nhà họ Lý sẽ hợp tác sâu hơn.”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán trong đại sảnh bỗng nhiên nâng lên một tầm cao mới.
“Hay thật, không hổ là cậu ấm của tập đoàn Long Hưng, dám đem một trăm vạn làm tiền mừng, đúng là xa xỉ quá!
“Đúng vậy, làm vậy khoa trương quá rồi!”
“Quan trọng nhất là sau này còn tăng cường hợp tác với nhà họ Lý, đây không chỉ là chuyện một trăm vạn đâu!”
Giang Uyển Cầm nghe tiếng bàn tán xung quanh thì ý cười nơi đáy mắt muốn tuôn trào ra ngoài.
Một trăm vạn tiền mừng, đúng là không ít, nhưng tăng cường hợp tác với nhà họ Lý mới là việc quan trọng!