Lúc này, Lữ Minh Nhạc giơ tay, bỗng chốc cả sảnh im bặt.
Lữ Minh Nhạc cười nói: “Không chỉ có tôi mà mấy anh em cũng đều có ý này.”
Anh ta vừa dứt lời thì có người lên tiếng: “Ý của Minh Nhạc chính là ý của Cự Hưng Gia tôi, tôi cũng tặng một trăm vạn tiền mừng.”
“Họ đều nói như vậy rồi, tôi đương nhiên sẽ không rớt lại phía sau, ý của Trịnh Vĩnh Thao tôi cũng vậy, tặng một trăm vạn tiền mừng...”
...
Mấy người này vừa lên tiếng, không khí trong đại sảnh được đẩy đến cao trào.
“Đây không còn là chuyện của tiền bạc nữa rồi, đây là mối quan hệ!”
“Có những mối quan hệ này thì muốn bao nhiều tiền mà không có?”
“Cả đời này tôi cũng không hòa nhập vào được giới này.”
“Tôi vẫn thích tiền, thêm tiền mừng rồi thêm sính lễ, chắc là hơn ngàn vạn luôn rồi!”
...
Lữ Minh Nhạc đợi đến khi người xung quanh nói không ít rồi, anh ta mới giơ tay, cười nói: “Đây đều là chuyện nhỏ!”
“Anh Cảnh Hàn từng nói riêng với chúng tôi, nếu như anh ấy gặp được người phụ nữ mình thích, anh ấy đồng ý mang mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Bảo Hưng ra làm sính lễ!”
Lời này vừa dứt, đừng nói là người khác, ngay cả Giang Uyển Quân - người đang cố gắng bình tĩnh cũng không kìm được mà thở mạnh hơn!
Tập đoàn Bảo Hưng định giá trăm tỷ, vậy tức là Trương Cảnh Hàn đồng ý mang mười tỷ ra làm sính lễ!
Đây... đây... đây đúng là chuyện khó tin!
Người hai bên sảnh ngạc nhiên, đây cũng hào phóng quá rồi!
Vương Minh Ngọc buồn bực vô cùng, sao bản thân mình không gặp được chuyện tốt như vậy.
Bà ta đố kỵ nhìn Giang Uyển Cầm đang mỉm cười, hận không thể lên đó thay thế vị trí của bà ấy, trở thành tâm điểm của mọi sự ngưỡng mộ.
Lý Thiên Ân phát điên lên, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà Lý Như Ý – một người phụ nữ đã có con lại được người khác theo đuổi một cách tâm huyết như vậy.
Còn mình lại bị coi thành món hàng mà tống ra ngoài.
Cô ta rất muốn đứng lên hét lớn một tiếng, vạch trần chuyện của Lý Như Ý nhưng lại sợ ánh mắt lạnh lùng chết chóc của Ngô Đình Khải, sợ anh lấy đi tính mạng mình.
Lúc này, Lữ Minh Nhạc thấy không khí cũng tương đối rồi mới nhìn về Ngô Đình Khải, cười nói: “Người anh em này, nghe nhiều như vậy rồi, chắc là không còn gì để nói phải không?”
Mọi người cùng lúc quay lại nhìn Ngô Đình Khải, muốn nhìn xem biểu cảm hiện tại của Ngô Đình Khải là gì.
Theo bọn họ nghĩ, làm tình địch của một người trẻ tuổi lại nhiều tiền như Trương Cảnh Hàn thì chắc chắn khó chịu lắm!
Tuy nhiên, bọn họ thất vọng rồi.
Ngô Đình Khải vẫn điềm nhiên, bình tĩnh, dường như ban nãy không khí náo nhiệt trong sảnh không liên quan gì đến anh.
Lữ Minh Nhạc, Trương Cảnh Hàn, Lý Thiên Ân,... nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của anh thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi, xem anh còn có thể giả vờ được bao lâu.
Ấn tượng của Giang Uyển Cầm về Ngô Đình Khải thì thay đổi một chút, kỹ năng dưỡng khí của tên nhóc này rất lợi hại.
Một thời gian nữa sẽ có thể có thành tựu.
Nhưng, đó đều là lục bình trôi dạt trong nước, không ai có thể nói chắc được chuyện gì.
Ngô Đình Khải nhìn Lữ Minh Nhạc một cái, lại nhìn Trương Cảnh Hàn rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Chỉ vậy?”
Mẹ nó!
Hừ!
Mọi người đều không nhịn được nữa, rốt cuộc là tên nhóc cậu có liêm sỉ không, chỉ biết nói hai chữ này thôi sao?”
Trương Cảnh Hàn tức tái mặt, ông đây mang mười tỷ làm sính lễ, anh lại làm ra bộ dạng coi thường đó!
Vậy anh thì sao, có thể mang bao nhiêu ra, định cậy vào lời nói thôi sao?
Ngô Đình Khải nhìn Lý Như Ý, dịu dàng nói: “Tích góp mấy năm nay của anh đều ở trong tấm thẻ này hết rồi!”
“Thứ cậu ta cho chỉ là một phần trong sản nghiệp của cậu ta, còn anh, thì đây là tất cả của anh!”
Nói xong, Ngô Đình Khải lấy trong túi ra tấm thẻ đen, đặt vào tay Lý Như Ý.
Lý Như Ý bối rối trước lời tỏ tình bất ngờ của Ngô Đình Khải.
Tuy trong lòng cô đã chấp nhận anh từ lâu, nhưng đến bước này vẫn có chút hoảng loạn.
Cô vội vàng đẩy tấm thẻ vào lại tay Ngô Đình Khải, đỏ mặt đáp: “Hôm nay chúng ta đến thăm ông nội, chuyện khác nói sau đi!”
Ngô Đình Khải ngớ người, làm gì thế?
Tấm thẻ đen có ngàn tỷ này của mình, lần đầu tiên tặng lại tặng không được?