Im lặng!
Im lặng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi!
Sau khi Kỷ Thừa Phát đá ngã hai người Trương Cảnh Hàn và ôm lấy Ngô Đình Khải thì đại sảnh vốn đang huyên náo, đột nhiên im bặt.
So với sự kích động của Kỷ Thừa Phát thì Ngô Đình Khải bình tĩnh hơn nhiều.
Anh vỗ lưng Kỷ Thừa Phát, nói: “Nhiều người đang nhìn kìa, đừng có nũng nịu như phụ nữ!”
Lý Như Ý và Liễu Vân Yến nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Thì ra lời của Ngô Đình Khải trước đây là thật, tỷ phú của thành phố Thục đúng là có hơi ẻo lả!
Những người khác ngẩn người, anh ta dám nói Kỷ Thừa Phát - tỷ phú thành phố Thục, chủ tịch tập đoàn Thừa Phát, người võ công cấp tông sư xếp thứ chín trong danh sách tân binh ưu tú, ẻo lả!
Vãi!
Bọn họ không biết nên nói gì nữa!
Sau đó, Kỷ Thừa Phát buông Ngô Đình Khải ra, quét mắt một lượt khắp đại sảnh, trầm giọng nói: “Đại ca, nghe được tin anh đến thành phố Thục, tôi vội vàng dời cuộc họp, tức tốc chạy về đây.”
“Nhưng tôi vừa đến thành phố Thục, thì nghe nói có người muốn bắt tay với nhau giải quyết anh.”
“Mẹ nó, ông đây muốn xem xem, ai dám ức hiếp đại ca tôi trên địa bàn của tôi ở thành phố Thục này?”
Hôm nay nếu như không nói rõ ràng thì bọn họ mất hết mặt mũi.
Trương Cảnh Hàn nhìn Kỷ Thừa Phát ngang ngược trong sảnh thì ra hiệu với Trịnh Vĩnh Thao.
Kinh doanh của Trịnh Vĩnh Thao có thể mở lớn như vậy, còn giành cả việc kinh doanh của ba anh ta là vì phía sau có Trương Cảnh Hàn chống lưng.
Trịnh Vĩnh Thao lúng túng, người trong sảnh kia không chỉ là tỷ phú thành phố Thục mà còn là người võ công cấp tông sư xếp thứ chín trong danh sách tân binh ưu tú.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất đó chính là phía sau anh ta còn có mấy ông già nhà họ Kỷ chống lưng.
Người như vậy, cho dù là cho anh ta mượn lá gan, anh ta cũng không dám động vào.
Nhưng Trương Cảnh Hàn thì khác!
Trịnh Vĩnh Thao biết tình hình của Trương Cảnh Hàn, cũng nghe qua những lời đồn liên quan đến cậu ta.
Lúc này, thấy Trương Cảnh Hàn ra hiệu cho mình, Trịnh Vĩnh Thao cũng chỉ có thể ra mặt thôi!
Anh ta đứng dậy, quở mắng: “Anh Kỷ, anh là nhân vật công chúng của thành phố Thục, nói chuyện ở bên ngoài thì phải để ý!”
“Đây là nhà họ Lý, không phải nhà họ Kỷ của anh!”
“Hơn nữa, Ngô Đình Khải không thân không thích với anh, anh lo chuyện bao đồng làm gì?”
Kỷ Thừa Phát thấy có người ra mặt thì cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu quản ông đây?”
“Theo như tình báo của tôi thì là mấy người sau lưng bắt tay nhau đúng không?”
“Các người đắc tội với đại ca tôi, chính là đắc tội với Kỷ Thừa Phát này!”
“Cậu đợi đó, hôm nay không nói cho rõ ràng thì các người đừng mơ đi khỏi đây.”
Anh ta quay đầu nói với Liễu Vân Yến: “Lập tức liên lạc với tất cả các đối tác, dừng việc hợp tác với các tập đoàn Hưng Long, Gia Phi, Tiếu Quả..., lập tức!”
“Không có lý do, không có điều kiện, bảo bọn họ làm y vậy!”
Liễu Yến Vân gật đầu, lập tức đi liên lạc với những người có liên quan.
Lữ Minh Nhạc và những người khác nghe vậy thì bắt đầu hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ rằng vị trí của Ngô Đình Khải trong lòng Kỷ Thừa Phát lại quan trọng như vậy.
Kỷ Thừa Phát vừa đến đã không do dự mà ra tay ngay!
Giang Uyển Cầm ngạc nhiên nhìn Kỷ Thừa Phát và Ngô Đình Khải, bà ấy không ngờ Ngô Đình Khải lại có mối quan hệ lớn đến vậy.
Khiến bà ấy ngạc nhiên hơn là sau khi Kỷ Thừa Phát khí khái ra lệnh, lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ngô Đình Khải, sự khác biệt to lớn này khiến bà ấy không kịp phản ứng lại.
Dáng vẻ hiện tại của Kỷ Thừa Phát như một em trai nhỏ mới vừa vào cửa kính sợ nhìn đại ca nổi danh của mình.
Bà ấy thầm đoán:
Đứa con rể nghèo rách mồng tơi của mình, rốt cuộc có thân phận gì?
Lẽ nào, cậu ta mới thật sự là nhân vật lớn không để lộ thân thế?