“Bộp!”
Giả Hữu Nghĩa đập tay lên bàn tiệc, lạnh lùng nói: “Tên nhóc này, cậu cũng quá ngạo mạn rồi đó!”
Cú vỗ bàn này của gã ta đã doạ cho đám người của mấy gia tộc nhỏ phải run sợ.
Phải biết rằng, vị này chỉ cần dậm chân một cái là cả thành phố Thục đều phải rung chuyển theo đấy!
Những người khác đều ôm thái độ xem kịch vui, xem Giả Hữu Nghĩa xử lý Ngô Đình Khải như thế nào.
Chỉ có có Lý Như Ý và Kỷ Thừa Phát bên cạnh Ngô Đình Khải là chuẩn bị lên tiếng bênh vực, nhưng lại bị Ngô Đình Khải ngăn lại.
Đối mặt với nhân vật số ba có thể khiến cả thành phố Thục chấn động, Ngô Đình Khải nhún vai, ung dung nói: “Anh ta đánh lén tôi trước, bị tôi đánh trả một chiêu, có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì?” Giả Hữu Nghĩa đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Cậu thì chẳng sao cả, còn Bàng Phúc Thịnh thì gãy cánh tay, cậu nói xem có vấn đề gì?”
Không cho Ngô Đình Khải cơ hội nói chuyện, gã ta tiếp tục nói: “Rõ ràng là cậu hành hung làm người khác bị thương, lại luôn kiếm cớ thoát tội cho mình, cậu xem chúng tôi là kẻ ngốc hết sao?”
Ngô Đình Khải thấy gã ta còn muốn tiếp tục bôi nhọ mình thì nhấc tay ngăn gã ta lại, ra vẻ chẳng sao cả, nói: “Nói đi, anh muốn thế nào?”
Nhìn dáng vẻ hời hợt ung dung của Ngô Đình Khải, Giả Hữu Nghĩa sắp tức nổ phổi luôn rồi.
Cái thứ chó đẻ xấc xược, bây giờ mày cứ phách lối đi, đợi khi bước vào cục an ninh rồi, xem mày còn ngông cuồng được nữa hay không.
Giả Hữu Nghĩa nghiêm mặt, cười lạnh, nói: “Đương nhiên là đưa cậu về cục an ninh, trợ giúp chúng tôi điều tra rõ ràng chuyện này.”
Người khác đều biết rõ, cục an ninh nào có phải nơi tốt lành gì, đã làm mất lòng Giả Hữu Nghĩa, muốn ra khỏi cục an ninh thì không chết cũng bị lột mất một tầng da.
Ngô Đình Khải mỉm cười: “Anh nói thì tính sao?”
Lời này vừa cất lên, mọi người xung quanh đều bị chấn động đến khiếp sợ!
Đang ở trên địa bàn của thành phố Thục mà anh dám hỏi vặn lại lời của Giả Hữu Nghĩa có tính hay không.
Ý châm chọc nồng đượm này có là kẻ ngốc cũng nghe ra được.
Đệt, tên này có phải chán sống rồi không, thế mà dám chống đối với Giả Hữu Nghĩa như vậy.
Ở bàn khác, Tiền Thanh Cảnh và mấy ông bạn già nhìn nhau mỉm cười, xem ra cũng không cần bọn họ châm dầu vào lửa nữa, tên nhóc này đã tự tìm đường chết rồi!
Tiền Nhất Nam nhìn xung quanh, tên đồng loã cao to của Ngô Đình Khải không có đến đây, cậu ta lập tức yên tâm.
Tối nay, Ngô Đình Khải chết chắc rồi!
Chắc chắn sẽ chết!
Bởi vì, Hoa Hồng Đen đang trên đường đến đây!
Dù cho anh có đối phó được Giả Hữu Nghĩa cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi Hoa Hồng Đen.
Tối nay, anh đã định là sẽ không còn đường sống.
Bên bàn chính.
Giả Hữu Nghĩa tức đến run người, gã ta vươn tay chỉ vào Ngô Đình Khải, tức giận đến nói không nên lời.
Gã ta trực tiếp lấy điện thoại ra: “Alo, tôi gửi vị trí cho cậu, lập tức qua đây.”
“Đúng rồi, mục tiêu có khuynh hướng bạo lực, nhớ đem theo súng kiểu mới.”
Dứt lời, gã ta lạnh lùng nhìn Ngô Đình Khải, lạnh giọng nói: “Thành phố Thục không cho phép phần tử cuồng bạo lực như cậu tồn tại.”
Gã ta chẳng chút lo lắng rằng Ngô Đình Khải sẽ trốn thoát, bởi vì người của gã ta đã đợi sẵn ở dưới lầu từ trước rồi.
Gọi một cuộc điện thoại cũng chỉ để làm ra vẻ mà thôi.
Nói xong với Ngô Đình Khải, Giả Hữu Nghĩa quay sang ông cụ Lý, gã ta ra vẻ chính nghĩa ngay thẳng nói: “Ông cụ Lý, ông cũng thấy đó, không phải tôi không nể mặt ông, mà là tên này quá mức ngông cuồng, tôi lo rằng tên này sẽ làm nguy hại đến trị an của thành phố Thục.”
Gã ta tưởng rằng ông cụ Lý sẽ nói đỡ vài câu cho Ngô Đình Khải.
Nào ngờ, ông cụ vẫn điềm tĩnh mà nói: “Anh Giả không cần nể mặt lão già như tôi, anh nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy!”
Giả Hữu Nghĩa nghe thế thì thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng gã ta cũng chẳng để tâm.
Giả Hữu Nghĩa không biết thân phận thật sự của Ngô Đình Khải, nhưng ông cụ Lý thì biết.
Cho nên, ông cụ hoàn toàn chẳng bận tâm chút chuyện nhỏ này.
Đường đường là Long soái Hoa Hạ, có thể bị một tên cá tanh tôm thối trong cống ngầm như thế xử lý được sao?
Mắt thấy Ngô Đình Khải sắp bị bắt đi, Lý Như Ý nôn nóng, nếu như ông nội không giúp đỡ vậy thì còn ai có thể giúp Ngô Đình Khải vượt qua ải khó khăn này?
Ngô Đình Khải ra hiệu bảo Lý Như Ý đừng hoảng, anh đã cảm ứng được người kia đã tới rồi.
“Lộp cộp lộp cộp!!!”
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, theo đó là một câu hỏi thản nhiên: “Thành phố Thục, lời nói của ai mới tính đây?”