Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt lạnh như băng của Giả Hữu Nghĩa trong nháy mắt tràn ngập ý cười.
Gã ta xoay người nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, mỉm cười xán lạn hỏi: “Số Một, sao anh đến đây?”
Người đến chính là nhân vật số một của thành phố Thục — Tần Tất An.
Những người đang ngồi ở đây thấy anh ta đến thì lập tức đứng lên chào hỏi anh ta.
Dù cho không thể để lại ấn tượng trong lòng Tần Tất An thì cũng phải để cho anh ta nhìn quen mắt.
Không còn cách nào khác, vị này chính là người đàn ông quyền lực nhất thành phố Thục, đến cả nhân vật số ba của thành phố Thục là Giả Hữu Nghĩa cũng phải nghe anh ta sai khiến.
Anh ta không chỉ có chức vị cao, còn có rất nhiều tin vỉa hè đồn rằng bối cảnh của Tần Tất An rất vững chắc. Đam Mỹ H Văn
Anh ta đã từng làm mất lòng một nhân vật lớn ở Kinh Đô, ngay khi mọi người cho rằng con đường làm quan của anh ta sẽ chấm dứt tại đây, anh ta lại vượt qua lần trách cứ ấy một cách bình an.
Mọi người lúc ấy đều chẳng ngờ đến kết quả này.
Từ đó về sau, địa vị của anh ta ở thành phố Thục càng thêm vững chãi, không một ai dám khiêu khích quyền uy của anh ta.
Công thêm anh ta là một người làm việc thật, mọi người đều biết anh ta là một quan tốt, uy tín của anh ta cũng nhờ thế mà phất lên như mặt trời ban trưa.
Nghiêm khắc mà nói, anh ta mới thật sự là người nói một không hai ở thành phố Thục.
Tần Tất An không nhìn đến vẻ mặt tươi cười của Giả Hữu Nghĩa, cất tiếng không mặn không nhạt nói: “Ban nãy ai là người nói ở thành phố Thục lời nói của gã ta thì tính?”
Tim của Giả Hữu Nghĩa lệch một nhịp, xem ra Tần Tất An có vẻ như không định bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng.
Gã ta hơi ngây ra rồi lập tức cười nói: “Là tôi, là tôi nhất thời nóng giận mới nói ra lời nói như vậy, mong Số Một đừng trách.”
Giả Hữu Nghĩa dùng dư quang liếc sang Ngô Đình Khải một cái, trong lòng đang điên cuồng mắng chửi anh. Nếu không vì cái câu “anh nói là tính sao?” của Ngô Đình Khải làm mình tự đẩy mình xuống mương, mình đã chẳng để lộ sơ hở như vậy.
Tần Tất An hừ một tiếng, nói: “Anh đến đây làm gì, có công việc sao?”
Giả Hữu Nghĩa không biết mục đích đến đây của Tần Tất An, cười gượng nói: “Nghe nói ông cụ Lý bị bệnh nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để thăm ông ấy.”
Gã ta nhìn quà tặng trên tay của Tần Tất An, cười nói: “Chẳng lẽ Số Một cũng đến đây thăm ông cụ Lý à?”
Tần Tất An chẳng nói đúng sai mà chỉ hừ một tiếng, xếp thành hàng đi đến trước bàn chính, mỉm cười chào hỏi: “Ông cụ Lý, sức khoẻ vẫn tốt chứ?”
Ông cụ Lý mỉm cười gật đầu, nói: “Có lòng rồi, sức khoẻ của tôi vẫn rất tốt!”
Sau đó, động tác của Tần Tất An khiến cho tất cả mọi người trong phòng bao phải trừng mắt há hốc mồm.
Tần Tất An đi đến trước mặt Ngô Đình Khải, hơi cúi người, nói: “Anh Ngô, đã lâu không gặp!”
Ôi trời ơi!
Đây là nhân vật số một của thành phố Thục đó!
Anh ta đang làm gì vậy!
Vậy mà anh ta lại chủ động chào hỏi một tên nghèo hèn!
Còn tên nghèo hèn đó thì sao?
Anh còn lười biếng tựa vào ghế, dường như còn rất tận hưởng.
Đây là nhà anh sao?
Anh có biết người đàn ông đứng trước mặt mình là ai hay không?
Mà phản ứng của anh còn khiến người ta căm phẫn hơn, anh thế mà chỉ đáp lại một câu nhạt nhẽo: “Đã lâu không gặp.”
Số Một đã chủ động nói chuyện với anh, là mộ tổ tiên của anh bốc khói xanh, thế mà anh còn làm ra vẻ lười nhác như thế, lời gì đây hả!
Điều kỳ lạ là Số Một chẳng chút để ý hành vi như thế của Ngô Đình Khải.
Thấy được cảnh tượng này, trong lòng mọi người đều thầm nói: “Là do Số Một rộng lượng, không chấp nhặt với tên tầm thường này!”
Giang Uyển Quân ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, bà ấy chỉ ước gì có thể đẩy Ngô Đình Khải ra rồi tự mình tiếp lời Số Một.
Lý Cơ Uy thấy trong lòng phức tạp, tên nghèo hèn mình chẳng đặt vào mắt này lẽ nào có thân phận che giấu gì chăng?
Tiền Thanh Cảnh ngốc luôn, chẳng phải đã nói là không tra được tên của tên này sao?
Sao lại quen biết với nhân vật như Số Một được?
Giả Hữu Nghĩa cũng ngốc luôn, tình huống gì đây?
Vì sao Số Một lại quen thuộc với tên này như thế, lẽ nào giữa bọn họ còn có quan hệ gì sao?
Giả Hữu Nghĩa trừng mắt hung ác liếc nhìn Bàng Phúc Thịnh một cái, đều tại tên ngu xuẩn này hại, nếu không phải tên này mời gã ta tới thì đã chẳng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Bất kể ra sao, hôm nay cũng không thể bắt tên Ngô Đình Khải này được rồi.
Hành vi này của Số Một thực chất là một kiểu bày tỏ thái độ.
Giống như đang nói: Người này là người được tôi che chở, ai dám động đến thì chính là đang đánh vào mặt tôi.
Bàng Phúc Thịnh thầm kêu khổ trong lòng, tên nghèo hèn có khuynh hướng bạo lực, không tiền không thế này, dựa vào đâu mà quen biết được nhiều nhân vật có tầm cỡ như thế.
Trước đó là người giàu nhất thành phố Thục Kỷ Thừa Phát ra mặt giúp anh xử lý đám con cháu đời sau đến gây chuyện!
Bây giờ, mình phải trả một cái giá lớn để mời được nhân vật số ba của thành phố Thục đến, vốn nghĩ rằng sẽ để gã ta giúp mình đáp trả, gã ta lại bị nhân vật số một quyền cao ngút trời chèn ép gắt gao.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Ông trời đang nhắm vào mình sao?
Thật bất công!