Hoa Hồng Đen lạnh lùng nhìn Ngô Đình Khải, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng tôi!"
Bà ta vung tay lên, một đám người từ ngoài cửa tràn vào lần nữa, những người này mỗi người khí chất phi phàm, phong độ khác nhau.
Những người tham dự đều là những nhân vật có máu mặt, chớp mắt đã có người nhận ra thân phận của những người này.
Một luồng cảm giác sợ hãi lan truyền trong đám đông, sau đó đã bao trùm toàn bộ căn phòng.
"Mẹ kiếp, đó là Nhất Đao Trảm A Đao. Chuyện gì thế này, ngay cả tứ đại hộ pháp cũng tới đây!"
"Không chỉ có A Đao thôi đâu, cậu nhìn sau lưng anh ta đi, vãi thật, nắm đấm vô địch - Teddy, còn có cả tay súng thiện xạ A Phương nữa. Ngoại trừ khoái thủ Lý Tường Hành ra thì có tới ba người của tứ đại hộ pháp tới đây."
"Họ đang muốn làm gì đây? Chắc sẽ không định giết Số Một đó chứ?"
"Không đâu, thân phận của Số Một rất quan trọng, bọn họ không dám ra tay bừa bãi đâu."
"Nếu đã như vậy, tại sao họ lại bày ra một trận chiến lớn như vậy?"
"Ai biết được chứ? Từ từ xem đi, chỉ mong đừng liên lụy tới chúng ta."
Nghe những người xung quanh bàn luận, Hoa Hồng Đen giơ tay lên chỉ Ngô Đình Khải.
Bà ta nói với giọng điệu trầm thấp và lạnh lùng: "Thưa các vị, có phải mọi người đang rất ngạc nhiên không biết vì sao Hoa Hồng Đen tôi đây từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, nhưng hôm nay lại phách lối như vậy đúng không."
"Đó là bởi vì, chiều nay chúng tôi nhận được một nhiệm vụ, và mục tiêu chính là Ngô Đình Khải."
"Ồ!"
Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải, tên nhóc này bị Hoa Hồng Đen để mắt ấy vậy mà còn có thể sống đến tận bây giờ, quả là không đơn giản!
Giang Uyển Quân nhìn Ngô Đình Khải, bà ấy khẽ nhíu mày. Tên nhóc nghèo khổ này vậy mà lại đụng phải Hoa Hồng Đen, thật không ngờ anh còn là một tên sao chổi!
Hy vọng Như Ý và Khiết Nhan không bị anh liên lụy.
Bàng Phúc Thịnh đã sớm lùi sang một bên, anh ta kéo ống tay áo Lý Thiên Ân, ánh mắt hai người nhìn nhau tràn đầy ý cười.
Thật không ngờ, quả thật chính là niềm vui bất ngờ!
Không nghĩ tới, tên nhóc nghèo khổ này lại bị Hoa Hồng Đen nhắm trúng, để xem lần này anh chết thế nào.
Tiền Nhất Nam kích động nhìn cảnh này, trong lòng vui như nở hoa: Hay lắm, hay lắm, tên nhóc nghèo khổ này chết là cái chắc rồi!
Không nghĩ tới, Hoa Hồng Đen còn điều động cả tứ đại hộ pháp!
Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt mọi người nhìn Ngô Đình Khải chỉ còn lại nỗi thương hại.
Hoa Hồng Đen điều động nhiều cao thủ tới như vậy, chắc chắn không có chuyện trở về tay không. Ngô Đình Khải chết chắc rồi!
Hy vọng anh sẽ đầu thai tốt vào kiếp sau!
Hoa Hồng Đen cho rằng bà ta đã nắm chắc phần thắng, cho nên không muốn xử lý Ngô Đình Khải nhanh như vậy.
Bà ta nói tiếp: "Lúc đầu chúng tôi đã cử một đao thủ đi, nhưng kết quả là tên đao thủ đó một đi không trở lại."
"Về sau mới biết được, đao thủ đã chết!"
Trong lời nói của Hoa Hồng Hồng có chút tức giận không kiềm chế được, rõ ràng, hai trăm vạn thù lao mà đổi lấy một đao thủ bà ta bồi dưỡng, bà ta cảm thấy quá thiệt thòi.
"Sao cơ? Hoa Hồng Đen mà cũng có lúc thất bại sao?" Có người ngạc nhiên thốt lên, có chút bất ngờ với kết quả này.
Hoa Hồng Đen nhìn người nọ một cái, người đó sợ tới mức vội vàng rụt cổ trốn ra sau.
Hoa Hồng Đen thu hồi tầm mắt lại rồi tiếp tục nói: "Để đảm bảo tính hiệu quả của hành động, lần thứ hai này tôi cử khoái thủ Lý Tường Hành ra."
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Vì khoái thủ Lý Tường Hành là một trong tứ đại hộ pháp, lần thứ hai thế nhưng lại cứ anh ta ra tay, để anh ta ra tay thì mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Không đúng!
Trong đầu mọi người chợt lóe lên một ý nghĩ, Ngô Đình Khải vẫn ngồi chễm chệ ở đó, vậy chẳng phải là?
Sau đó bọn họ lại nghĩ đến việc tứ đại hộ pháp chỉ có ba người tới đây, nói cách khác: Khoái thủ Lý Tường Hành đã thất bại!
Mọi người nhìn Ngô Đình Khải, trong mắt lộ ra tia phức tạp và ngạc nhiên.
Những lời tiếp theo của Hoa Hồng Đen đã chứng thực suy đoán của mọi người.
"Tôi cử khoái thủ Lý Tường Hành ra tay, nhưng kết quả, khoái thủ Lý Tường Hành cũng thất bại."
"Đợi đến lúc chúng tôi nhìn thấy anh ta, anh ta đã tắt thở."
"Mọi người có biết thù lao của nhiệm vụ lần này là bao nhiêu không?"
Mọi người thầm nghĩ, nếu như đã điều động một vị cao thủ võ đạo cấp tông sư thì thù lao ít nhất cũng phải là mấy nghìn vạn!
"Hai trăm vạn!" Hoa Hồng Đen đưa ra câu trả lời.
Trong lòng mọi người gợn sóng.
"Chỉ hai trăm vạn thôi sao?"
"Không thể nào, phí xuất trận của võ đạo cấp tông sư thấp như vậy sao?"
"Chỉ hai trăm vạn mà đã mời được võ đạo cấp tông sư ra tay rồi sao? Vậy thì tôi sẽ mời 10 người!"
Quả thật, đối với người bình thường mà nói hai trăm vạn là rất nhiều, nhưng đối với những người ngồi đây thì lại không đáng nhắc tới!
"Hai trăm vạn, chỉ là phí xuất trận của một đao thủ của đàn em tôi mà thôi." Hoa Hồng Đen oán hận nói.
"Thế nhưng, chỉ với hai trăm vạn mà lại tổn thất hai cao thủ của tôi."
"Nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn nói với các vị một câu: Hoa Hồng Đen tôi làm việc, nói được làm được!"