Sau khi Ngô Đình Khải ra tay, Huyết Đồ và những người khác phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng khống chế tất cả những người còn lại.
Bỗng có một đội viên đặc chiến hô lớn: “Ở đây có người tự sát!”
Ngô Đình Khải lập tức xuất hiện trước mặt người đó, cau mày.
Dáng vẻ của người tự sát là một người Hoa Hạ.
Hơi thở lúc này càng ngày càng yếu, sắp tắt thở, chắc là đã nuốt thuốc độc.
Huyết Đồ nhanh chóng bước đến kiểm tra, nghiêm nghị nói: "Người này là võ sư, kĩ năng chắc là không tệ."
Ngô Đình Khải nhìn người phụ nữ đang xụi lơ bên tường, lạnh giọng hỏi: “Đây là ai?”
Người phụ nữ tự biết rằng, đứng trước mặt Long soái của Hoa Hạ, bà không có cách nào phản kháng bèn yếu ớt cười: “Là người sắp chết!”
Người đội viên đặc chiến nghe thấy lời này thì bực bội, đây không phải lời nói nhảm à?
Vậy mà bà ta lại dám trốn tránh câu hỏi của Long soái!
Anh ta nhấc báng súng lên, tức giận nói: “Láo xược, sao bà dám lảng tránh câu hỏi của Long soái hả?”
Ánh mắt người phụ nữ tràn đầy hận thù, cơ thể bà lung lay, muốn giơ tay đánh lại, nhưng kinh mạch của bà đã sớm đứt đoạn, tứ chi vốn đã không thể động đậy từ lâu.
Bà ta căm hận nói: “Thằng nhãi, nếu là trước đây, tao sẽ giết cả nhà mày.”
Trong lòng người phụ nữ tràn đầy bi thương, đường đường là một kẻ mạnh thuộc cảnh giới Võ Đế, vậy mà giờ đây lại bị một thằng lính quèn sỉ nhục.
Thấy vậy, Huyết Đồ trực tiếp tiến đến túm cổ Hoa Hồng Đen, dửng dưng nói: “Nói thật đi, nếu không thì để con gái của bà chôn cùng với bà.”
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ chật vật của Hoa Hồng Đen, ánh mắt giãy giụa trong chốc lát trở nên kiên định. Bà ta tuyệt vọng nói: “Có nói hay không không phải đều phải chết hay sao!”
“Không nói còn có thể giày vò mấy người không phải sao, haha!”
“Các người đợi đó, rồi sẽ có người báo thù cho bọn tao!”
Nghe những lời đe dọa này, hai mắt Huyết Đồ đỏ ngầu, mong muốn giết người ngày càng mãnh liệt.
Một phạm nhân mà dám ăn nói ngông cuồng trước mặt Long soái, thật đáng chết!
Lúc này, một bàn tay to lớn đặt lên vai, kìm nén lại sát khí của anh ấy.
Ở nơi này, người có thể khống chế được Huyết Đồ chỉ có thể là Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải nhìn anh ấy lắc đầu, nói: “Bà ta cố ý muốn tìm đến cái chết!”
“Đây chắc là một võ sư thuộc dòng họ nào đó, em đi điều tra xem coi nhà nào có võ sư bị mất tích, sau đó thông qua đối chiếu vẻ ngoài và đặc trưng, chắc chắn sẽ tra ra được là ai.”
“Vâng!” Huyết Đồ nhìn người phụ nữ với ánh mắt muốn lăng trì đối phương, cao giọng đáp.
Ở thời này, hầu như võ sư cấp cao chỉ có xuất thân từ các dòng họ và quân đội.
Ở các võ quán thông thường, chuyện có võ sư rất bình thường, nhưng nếu có võ sư cấp bậc tông sư thì phải dâng hương báo cáo.
Trọng võ khinh văn, không phải cứ nói là được!
Một người luyện võ đạt yêu cầu cần nhiều năm rèn luyện để hình thành sức chiến đấu, những tài nguyên như thuốc thang, trang bị và bí kíp là một khoản chi tiêu lớn.
Các gia đình bình thường không thể có khả năng tiêu xài như vậy.
Chỉ những dòng họ và quốc gia mới có thể bồi dưỡng những võ sư cấp cao.
Dòng họ che giấu quyền lực trong bóng tối luôn là mối đe dọa đối với Hoa Hạ, đây là một trong những lý do khiến Ngô Đình Khải muốn dẹp sạch các dòng họ này.
…
Sau khi phái người đến tiếp quản biệt thự, cuối cùng Thiên Sát cũng gặp được Ngô Đình Khải.
Câu nói đầu tiên khi Thiên Sát vừa nhìn thấy Ngô Đỉnh Khải là: “Long soái, em không muốn làm nữa!”
Không cần nói đến người khác, ngay cả Huyết Đồ khi nghe thấy lời này liền há hốc mồm kinh ngạc.
Tổng chỉ huy nội vệ thứ chín, người phụ trách quân sự phòng ngự của Thục Châu, đây là vị trí của một quan chức cấp cao ở biên giới, nhưng anh ta nói là không muốn làm!
Cái tên này muốn gì đây?
Ngô Đình Khải liếc mắt đã biết Tiểu Cửu của anh nghĩ gì, tên này chắc lại muốn trở lại tiền tuyến, anh bình thản hỏi: “Chuyện này em nói là được hả?”
Thiên Sát bực mình, đương nhiên chỉ anh ta nói là không được rồi!
Thiên Sát còn muốn nói gì đó, nhưng Ngô Đình Khải đã giơ tay từ chối: “Không có đường nào thương lượng hết!”
Đúng lúc này, một bóng người từ xa chạy tới lao về phía Ngô Đình Khải, miệng vẫn đang lảm nhảm không ngừng, biểu cảm rất vui vẻ.
Khi người đó chạy đến gần, Huyết Đồ bèn nhấc người lên vai ném ra ngoài.
Người đó lồm cồm đứng dậy, hét lên một tiếng kỳ lạ, khập khiễng chạy lại, lao vào Ngô Đình Khải một lần nữa.
Huyết Đồ lại muốn hành động thêm lần nữa, Thiên Sát nhanh chóng giữ anh ấy lại, có chút cạn lời: “Đừng, đó là Tiểu Lý, thị vệ thân cận của tôi, cậu ta là fan trung thành của Long soái đó.”