Không bao lâu sau buổi họp mặt bắt đầu.
Trên bàn của Ngô Đình Khải chỉ có mấy bạn học nữ dắt theo con đồng ý ngồi cùng họ.
Lý Như Ý không rảnh rỗi, cô và các cô ấy giao lưu kinh nghiệm nuôi con khí thế ngất trời, lấy thừa bù thiếu.
Còn khi những người khác nhìn về phía bàn của Ngô Đình Khải, trong mắt đầy trào phúng.
Tựa như họ và đám người Ngô Đình Khải là hai thế giới khác nhau, bọn họ mới là tinh anh trong xã hội.
Đám người Ngô Đình Khải cách xã hội tinh anh của họ quá xa vời.
Trong ánh mắt Lưu Mai Linh nhìn Lý Như Ý ngập tràn khinh thường.
Cô từng là hoa khôi thì sao, chẳng phải chênh lệch giữa cô và cô ta càng lúc càng lớn sao.
Cho dù là cô từng huy hoàng cỡ nào, thì bây giờ cô cũng đã trở thành bà nội trợ trong một gia đình bình thường, làm sao có thể so được với đóa hoa giới doanh nhân như cô ta.
Lúc này, Lưu Mai Linh cảm giác bụng khó chịu, vì thế lắc mông đi vào phòng vệ sinh.
Kết quả, ở chỗ ngoặt rẽ vào nhà vệ sinh, đột nhiên cô ta bị ai đó đẩy ngã.
Lưu Mai Linh vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông trung niên có cái bụng phệ, tai to mặt lớn, đầy mặt dầu đang híp mắt nhìn cô ta.
Trước nay cô ta không phải là người chịu thiệt thòi, lập tức nổi giận mắng: “Đi đường không thèm nhìn, mẹ kiếp anh có mắt như mù à?”
Người đàn ông trung niên mập mạp kia giả vờ không nghe thấy tiếng mắng chửi, ngồi xổm xuống nói: “Em gái xinh đẹp à, nào, để anh đỡ em dậy.”
Lưu Mai Linh tự nhận mình là một người phụ nữ thành thị xinh đẹp, làm sao có thể để một người đàn ông mập mạp kia chạm vào người mình.
“Chát! Chát!”
Cô ta giơ tay lên tát hai cái, tức giận mắng: “Mẹ kiếp anh nghĩ nhiều quá đó, về nhà đỡ mẹ nhà anh đi!”
Người đàn ông trung niên bị đánh, ông ta không ngờ rằng lại có người phụ nữ dám tát mình.
Phụ nữ có nhan sắc giống Lưu Mai Linh bình thường ông ta chơi rất nhiều, loại nào cũng từng chơi, nhưng chưa từng bị ai tát.
Trên mặt ông ta dần lóe lên vẻ giận dữ, sau đó tức quá hóa cười, cuối cùng nụ cười dần trở nên biến thái.
Người đàn ông béo mập kia cười đầy dữ tợn, nói: “Con khốn, ông đây thích tính nóng của cô, nào nào nào, để ông đây dắt cô đi đến chỗ khác giải tỏa tính nóng này.”
Nói rồi ông ta đưa tay muốn kéo Lưu Mai Linh đi.
Nhưng mà, ngay khi sắc mặt ông ta vừa thay đổi, Lưu Mai Linh cũng đã nhận ra vấn đề, người đàn ông béo mập vừa đưa tay ra cô ta đã lảo đảo bỏ chạy.
Chạy đến cửa phòng Hoa Hồng, Lưu Mai Linh la lớn: “Cứu mạng với!”
Đầu tiên mọi người trong phòng Hoa Hồng im lặng một giây, sau đó có người nhận ra là giọng của Lưu Mai Linh, đồng loạt xắn tay áo chạy ra.
Ngoài cửa, làn váy của Lưu Mai Linh đã bị người đàn ông béo mập nắm chặt trong tay, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết.
Trong lòng người đàn ông béo mập kia vô cùng phấn chấn, đang định ôm Lưu Mai Linh vào trong lòng, nhưng vừa mở mắt đã thấy trước mặt mình có thêm mười mấy người đàn ông đang nổi giận đùng đùng.
Dù người đàn ông béo mập bị nhiều ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vậy nhưng không hề sợ hãi.
Ông ta dạng chân ra, khoanh tay, to tiếng nói: “Ông đây là…”
Ông ta còn chưa nói xong thì trên má đã bị ai đó đấm cho một đấm.
Giọng nói tức giận của bạn trai Lưu Mai Linh vang lên: “Là mẹ mày!”
“Các anh em, xông lên đánh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tiếp theo, chính là một trận ẩu đả.
Người đàn ông béo mập kia cũng là một người tàn nhẫn, dù bị đánh thảm như vậy mà vẫn không hé răng, chờ đến khi mọi người xả giận xong, ông ta mới lảo đảo đứng dậy.
Ông ta phun một ngụm nước miếng lẫn máu ra, tức giận liếc nhìn vào phòng Hoa Hồng một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
Trong phòng, mọi người vui vẻ như đánh thắng trận, sôi nổi nâng chén chúc mừng.
Mà Ngô Đình Khải biết những người đó sẽ không cười được bao lâu.
Bởi vì, người đàn ông béo mập kia chưa đi xa, mà đi đến lối thoát hiểm cạnh phòng Hoa Hồng gọi điện.
Nghe nội dung trò chuyện của ông ta, thì có lẽ người đàn ông béo mập kia chính là đại ca của một băng đảng nào đó.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, bên ngoài phòng Hoa Hồng đã vang lên từng đợt tiếng la.
“Bao vây, những người đó còn ở bên trong, đừng để họ chạy thoát.”
“Mẹ kiếp, dám chọc vào Ngạ Lang chúng tao, muốn tạo phản à.”