Phòng Hoa Hồng im ắng, tiếp đó là một tràng mắng chửi: "Chết tiệt, ra ngoài xem xem ai phách lối như vậy?"
Mấy tên con trai đứng ngoài cửa xắn tay áo, tức giận lao ra khỏi phòng Hoa Hồng.
Người trong phòng Hoa Hồng thì cười khểnh, chắc là mấy tên lưu manh to mồm, ra đánh cho vài bạt tai là giải quyết được.
Có tên con trai đứng dậy định ra ngoài đấm giúp mấy cái.
Kết quả mấy người này vừa đứng dậy đã đứng ngẩn ra tại chỗ.
Bọn họ đứng ngẩn tại chỗ không dám động đậy, khắp người lại còn hơi run rẩy.
Người bị bọn họ che mất tầm nhìn than vãn: "Làm cái gì đấy, sao không nhúc nhích?"
Tốp người thứ hai đứng dậy nhìn cũng ngơ ra!
Chỉ thấy mấy tên con trai ra ngoài trước tiên đang giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, từng bước lùi lại ở bên ngoài cửa phòng Hoa Hồng.
Đối diện bọn họ là một đám côn đồ trên tay cầm gậy côn, đang từng bước dồn đám con trai này vào phòng Hoa Hồng.
Chính giữa đám côn đồ là gã đàn ông mập mạp vừa bị đánh, gã ta đứng giữa đám, nghênh ngang đi vào.
Khuôn mặt gã đàn ông mập mạp đầy vẻ phẫn nộ, trên vai gã ta còn vác một con dao phay sáng loáng, gã ta nhìn đám người đang chìm trong im lặng, tức giận quát: "Lũ người vừa đánh tao đứng hết ra đây cho tao!"
"Còn nữa, đưa con đĩ đấy ra đây, tao không chơi chết nó thì không phải người họ Trịnh nữa."
Thấy khí thế của đối phương, đám con trai mới biết đối phương không phải dạng tầm thường, chắc chắn không phải người bình thường.
Bọn họ đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía bạn trai của Lưu Mai Linh, chẳng phải vừa rồi anh nói có hậu quả gì anh sẽ chịu trách nhiệm sao?
Nhìn đi, bây giờ hậu quả đến rồi!
Bạn trai của Lưu Mai Linh tên là Trương Tuấn Lâm, gã thấy đối phương khí thế hừng hực, lai lịch chắc chắn không đơn giản bèn nghĩ cách hòa giải.
Ai ngờ đám bạn học bỗng khai ra là gã.
Lúc này gã không thể không nhắm mắt nhắm mũi tiến lên, nhanh chóng vận động đầu óc để nghĩ ra một lối thoát.
Thấy Trương Tuấn Lâm đi tới, mắt gã đàn ông mập mạp bỗng sáng lên, gã ta nhận ra rồi, chính là người này ra tay đầu tiên.
Gã đàn ông mập mạp hơi nghiêng đầu, hai tên côn đồ lập tức đi tới vây lấy Trương Tuấn Lâm.
Trương Tuấn Lâm tự biết không xong rồi, đành vậy, trên tay đối phương có "hàng nóng", gã không dám hành động bừa bãi.
Gã đàn ông mập mạp ung dung đi tới, dùng con dao phay sáng loáng vỗ lên mặt Trương Tuấn Lâm, vỗ đến mức mặt gã phát ra tiếng "Bốp bốp", sau đó gã ta cười quái dị nói: "Nào, giờ tao đứng trước mặt mày, đến đánh tao đi."
Nói xong gã ta ghé sát mặt vào mặt Trương Tuấn Lâm cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút.
Lúc này Ngô Đình Khải đứng trong góc nhìn thấy cảnh này, anh lập tức che mắt Khiết Nhan lại.
Đánh thì không đánh, đùa giỡn nhiều như vậy làm gì?
Người không biết còn tưởng hai người bọn họ sắp hôn nhau đấy!
Lý Như Ý lườm anh một cái rồi kéo Khiết Nhan vào trong lòng, cô căng thẳng nhìn về phía cửa phòng Hoa Hồng, chỉ sợ trận đánh lan đến góc này.
Chính vào lúc này Ngô Đình Khải bỗng hành động, anh bịt tai Khiết Nhan.
"A!"
Ngay sau khi Ngô Đình Khải bịt chặt tai Khiết Nhan, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả phòng.
Thì ra có tên côn đồ thấy Trương Tuấn Lâm dám đọ mắt với gã đàn ông mập mạp, anh ta xông ra từ phía bên cạnh đánh một gậy vào bắp chân Trương Tuấn Lâm.
Bị một lực cực lớn đánh vào, Trương Tuấn Lâm kêu thảm thiết sau đó gục ngay tại chỗ lăn qua lăn lại trên đất, trông vô cùng đau đớn.
Nhưng gã đàn ông mập mạp không hề có ý định buông tha cho Trương Tuấn Lâm, gã ta tiến đến ngồi lên người Trương Tuấn Lâm vả bạt tai.
"Bốp!"
"Bốp bốp!"
"Bốp bốp bốp!"
Từng cú vả giáng xuống mặt Trương Tuấn Lâm cũng như đang giáng xuống mặt những tên con trai khác, khiến bọn họ không dám nhìn vào Trương Tuấn Lâm đang nằm trên đất.
"Khốn kiếp!"
"Dám đánh tao, tao cho mày chết!"
"Biết tao là ai không?"
"Con mẹ mày..."
Chính lúc này, tiếng gã đàn ông mập mạp bỗng dừng lại.
Chỉ thấy gã ta giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, sau đó từ từ đứng dậy khỏi người Trương Tuấn Lâm.
Phía dưới hắn ta, Trương Tuấn Lâm đang giương súng, chậm rãi đứng dậy.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu gã đàn ông mập mạp.