Lúc này, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Chu Thế Duy chậm rãi đứng dậy.
Sở dĩ cậu ta lâu như vậy mà vẫn không ra mặt chính là vì muốn đợi đến lúc nguy cấp thế này mới xuất hiện.
“Bất kể đang ở trong trường hợp nào, con đều phải là người xuất hiện sau cùng.”
“Chỉ cần vào lúc người khác cần con thì họ mới nhớ kỹ một chút ân huệ nhỏ nhoi của con.” Những đạo lý này cha đã dạy cho anh ta.
Tình huống hiện tại chính là trường hợp cần đến anh ta!
Chu Thế Duy mỉm cười đắc ý, liếc sang Ngô Đình Khải trong góc bằng một ánh mắt khinh thường, dẫn theo một vài người xếp thành hàng đối mặt với đám côn đồ này.
Thấy Chu Thế Duy vênh váo như thế, Độc Nhãn Long ngăn lại đàn em đang chuẩn bị đập anh ta, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Mày là ai?”
Sở dĩ Độc Nhãn Long có thể lăn lộn ở thành phố Thục là vì gã ta chưa từng chọc đến những nhân vật lớn thật sự kia.
Thấy tên nhóc này vênh váo như vậy, gia cảnh chắc hẳn không hề đơn giản.
Chu Thế Duy cười nhạt một tiếng: “Chu Thế Duy!”
Độc Nhãn Long sửng sốt, lập tức giận dữ quát: “Chưa từng nghe qua, đánh chết nó!”
“Hả?” Chu Thế Duy ngây ngốc, tôi còn chưa giới thiệu xong mà!
Anh ta vội nói lớn: “Chờ đã, tổng phụ trách khu phát triển mở rộng Chu An Tường là cha của tôi!”
Chu Thế Duy hoảng hốt, anh ta không ngờ Độc Nhãn Long lại bạo lực như thế, một lời không hợp là muốn ra tay.
“Chờ đã!” Độc Nhãn Long lên tiếng chặn tên đàn em đang chuẩn bị ra tay.
“Chu An Tường là cha mày?”
Nghe thấy cậu hỏi, lại thấy cây gậy vẫn chưa đánh xuống, Chu Thế Duy biết lời khi nãy có hiệu quả rồi.
Anh ta ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”
Giọng điệu của Độc Nhãn Long mềm mỏng hơn chút ít: “Hoá ra mày là con trai của Chu An Tường, mày đi được rồi!”
Lúc này, những người khác thấy thái độ của Độc Nhãn Long dịu đi thì vui mừng khôn xiết.
Có người nịnh nọt nói: “Cậu Chu đỉnh thật đấy, vừa ra mặt là giải quyết êm đẹp hết.”
“Phải đấy, không ngờ cậu Chu lợi hại như vậy, sớm biết thế đã mời cậu Chu ra mặt rồi!”
“Đùa à, cậu Chu là cậu ấm nức tiếng gần xa trong giới thượng lưu đấy!”
“Ổn rồi, cuối cùng cũng an toàn rồi!”
Lúc này, có cô gái lia mắt nhìn sang Lý Như Ý đang nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Đình Khải, nói: “Ôi, câu Chu là người đàn ông tốt như thế mà có người lại không thích, cũng không biết có phải mắt của cô ta có vấn đề hay không nữa.”
Lời này vừa nói ai, ai cũng biết là đang ám chỉ Lý Như Ý.
Lưu Thanh Nhã lập tức nói hùa theo: “Chuyện lớn như thế mà cậu Chu có thể giải quyết nhẹ nhàng, có thế thấy được năng lực của anh ta lớn bao nhiêu.”
“Người đàn ông như thế mới đáng để giao phó cả đời đấy!”
Lại thêm một người ghen ghét nói: “Nhưng mà tiếc quá, tiếc cho một gương mặt đẹp như thế, rõ ràng còn đẹp hơn cả ngôi sao, thế mà lại cam tâm tình nguyện trở thành một bà cô có chồng.”
Ngoài miệng cô gái này nói đáng tiếc, nhưng trong lòng đều là cười thầm, cô ả thầm nói trong lòng: “Ai bả cô gả cho tên nghèo hèn kia, đáng đời!”
Lưu Thanh Nhã lập tức hùa theo: “Cậu đừng có đoán suy nghĩ của người ta, người ta bằng lòng xuống dốc, cậu có muốn kéo cũng không kéo nổi đâu.”
“Đây, chính là mệnh nghèo!”
Đương nhiên Ngô Đình Khải nghe ra được đối tượng mà mấy ả kia châm chọc là ai, anh lập tức muốn bùng nổ.
Lúc này, anh cảm thấy có người nắm lấy nắm tay của mình, xoay nhìn qua, Lý Như Ý đang nhìn anh với vẻ mặt dịu dàng.
Lý Như Ý nói khẽ: “Nơi này hỗn loạn như vậy, đừng gây chuyện, sau này không qua lại với bọn họ nữa là được rồi!”
Ngô Đình Khải không muốn làm Lý Như Ý lo lắng, bèn khẽ gật đầu.
Ngay lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, cắt ngang lời bàn tán của mọi người.
“Câm miệng!”
Chỉ hai chữ như thế đã đè hết mọi âm thanh.
Đây, chính là giọng của Độc Nhãn Long.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn sang đây, Độc Nhãn Long chỉ vào Chu Thế Duy, lạnh giọng nói: “Tao chỉ cho một mình nó đi thôi, bọn bây mừng cái gì?”
Nói rồi, trong con mắt duy nhất của gã ta hiện lên vẻ hưởng thụ, gã ta thích nghe người khác đau khổ than khóc.
Quả nhiên, Độc Nhãn Long vừa nói xong, tiếng đau khổ than khóc tức thì vang lên.
“Cái gì? Đừng mà!”
“Vì sao? Cậu Chu, cậu mau xin giúp đi mà!”
“Cậu Chu, cậu mau nói đi, vì sao lại như vậy?”
Một cô gái thét lên: “Đám quê mùa các người không xứng chạm vào tôi, tôi không muốn.”
“Bọn chúng đông người quá, tôi phải làm sao đây!”
“Nhìn thấy đám người này là tôi thấy mắc ói rồi, có chết tôi cũng không muốn để bọn họ chạm vào tôi.”
…
Sắc mặt của Chu Thế Duy rất khó coi, anh ta vốn dĩ muốn giả ngầu trước mặt các bạn học, nhưng lại không ngờ đối phương hoàn toàn không chịu phối hợp.
Ban nãy anh ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được mọi người tâng bốc nịnh bợ, bây giờ thành ra như vậy, chẳng phải là tát thẳng vào mặt anh ta hay sao?
Chu Thế Duy nhìn về phía Độc Nhãn Long, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Anh làm như vậy là có ý gì?”
Độc Nhãn Long ngồi trên ghế vững vàng như Thái Sơn, gã ta chẳng buồn nhấc mí mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Tao để mày đi là nể mặt cha mày.”
“Mày là cái thá gì mà đòi trả giá với tao?”
“Cút!”