So với dáng vẻ reo hò phấn khích của Khiết Nhan, ánh mắt của Độc Nhãn Long lúc này lại tràn đầy sự sợ hãi.
Bởi vì mới ngay lúc nãy đây thôi, bên tai gã ta truyền đến một giọng nói.
“Con gái của tôi đang ở đây nên tôi không muốn biến nơi này thành hiện trường đẫm máu, cho anh ba phút để xin lỗi.”
Vừa nghe thấy lời này, Độc Nhãn Long như bị sét đánh trúng.
Vì những lời nói này xuất phát từ người đàn ông đang đứng trước mặt gã ta.
Nhưng điều kỳ lạ là người này không hề mở miệng nói một câu nào.
Độc Nhãn Long sững sỡ mất một phút rồi mới nhận ra, đây là một kỹ thuật truyền âm đặc biệt trong giới.
Nghĩ đến đây, gã ta không chút chần chừ nào mà mở miệng xin lỗi.
Bởi vì một người có bản lĩnh sử dụng “truyền âm nhập mật” và “tụ âm thành tuyến” đến mức này không phải là người mà gã ta có thể chọc giận.
Tu vi võ công ít nhất cũng đã đạt đến cảnh giới tông sư đỉnh cao, không chừng còn là một Võ Vương giấu mặt. Ngôn Tình Hài
Người như vậy thì súng lục trong tay gã ta không khác gì một món đồ chơi cả.
Vả lại, đằng sau những cao thủ như thế này chắc chắn có thế lực lớn chống lưng.
Chọc giận người như vậy, cái lợi không bù được cái mất.
Một tên đàn em của Độc Nhãn Long khó tin nhìn gã ta, lớn giọng: “Anh cả, anh Ba đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, sao anh lại quay qua xin lỗi nó?”
Gã giơ súng chĩa thẳng vào Ngô Đình Khải căm giận nói: “Thằng chó, mày cho anh cả của bọn tao uống phải bùa mê thuốc lú gì thì mau giải nhanh cho ông, nếu không thì tao nã một phát nát sọ mày.”
Chu Thế Duy còn đang kinh ngạc không hiểu tại sao thái độ của Độc Nhãn Long lại thay đổi 180 độ như vậy, nhìn thấy động tác của tên đàn em này liền không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Ha ha, đúng là vua còn phải thua cả thằng liều.
Biết bao nhiêu ông trùm xã hội đen quyền lực đầy mình đều bị ngã ngựa bởi loại người liều lĩnh không não này.
Khi các sinh viên khác trong phòng Hoa hồng nhìn thấy cảnh này, bọn họ cảm thấy thoải mái hơn một chút, đây mới chính là cảnh tượng nên xuất hiện.
Vừa rồi nghe thấy Độc Nhãn Long nói lời xin lỗi chắc chắn là do bọn họ nghe nhầm.
Tuy nhiên, hình ảnh tiếp theo đã trực tiếp kéo bọn họ trở lại hiện thực.
Cũng để cho bọn họ biết được rằng, lúc nãy không phải là ảo giác, bọn họ cũng không có nghe nhầm.
Chỉ thấy Độc Nhãn Long gầm lên giận dữ, sải một bước chắn trước mặt tên đàn em, nhân lúc tên đó còn chưa kịp phản ứng bèn giơ tay giáng xuống một cái tát.
“Chát!”
Âm thanh này vang lên kéo mọi người trở lại hiện thực.
Lúc này, Trương Tuấn Lâm đã hồi phục được một chút nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cảm thấy thật cạn lời, cái tát này so với lúc đánh gã còn mạnh hơn rất nhiều.
Trông thấy tên đàn em chỉ biết trợn trắng mắt, có lẽ là bị tát cho xây xẩm mặt mày rồi.
Độc Nhãn Long hung dữ trừng mắt nhìn đám đàn em phía sau, đoạt lấy súng lục trong tay tên đàn em, bực dọc nói: “Đều bỏ súng xuống hết cho tao.”
Độc Nhãn Long vẫn là người có quyền lực tuyệt đối, sau khi gã ta lên tiếng thúc giục, bọn đàn em đều không dám chần chừ mà thu súng lại.
Làm xong hết mọi việc, Độc Nhãn Long mới cung kính nói với Ngô Đình Khải: “Thật ngại quá, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, mong cậu lượng thứ.”
Ngước mắt nhìn dáng vẻ kính cẩn nghiêng mình của Độc Nhãn Long, Ngô Đình Khải quay người rời đi.
Chỉ là một tên côn đồ nhỏ nhoi mà thôi, có thể nói với anh được vài câu đã là một ân huệ lớn lao rồi.
Nhìn thấy hình dáng Ngô Đình Khải quay lưng bước đi đầy lạnh lùng, Độc Nhãn Long cắn chặt hàm răng, điên cuồng kìm nén cơn giận dữ đang bùng cháy trong lòng.
Trước giờ gã ta vốn là người ngồi ở trên đỉnh cao, vậy mà lúc này đây lại bị người khác cư xử xấc xược như thế.
Gã ta nhẩm tính thời gian, tin nhắn của gã ta đã gửi đi được một lúc rồi, cậu ấm nhà giàu của dòng họ đó chắc là đã nhận được tin nhắn rồi.
Chỉ cần gã ta có thể cầm chân được anh, đợi đến khi vị đó đến rồi, mọi việc đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cậu ấm nhà giàu đó chính là thiên tài trẻ tuổi thuộc một trong bốn dòng họ lớn của thành phố Thục.
Cô vợ của tên này xinh đẹp như vậy, đúng lúc vị kia cũng là kẻ háo sắc, vậy thì để cho hai người bọn họ đấu với một trận đi.