Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố - Tần Cao Văn (FULL)

Chương 133: Lời trăn trối

Rầm! 

Cơ thể ông ta đập mạnh ra bức tường đằng sau và phun ra một ngụm máu tươi. 

Mã Đằng Vân đã chết. 

Tiểu Điệp nhìn rõ mồn một những gì vừa xảy ra. Từ đầu tới cuối cô đều không để lộ biểu cảm gì, khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp chỉ thể hiện sự lạnh lùng. 

Tần Cao Văn đi tới trước mặt Tiểu Điệp, dịu dàng nói: “Tiểu Điệp, anh đã báo thù cho bố mẹ của em rồi”. 

Tiểu Điệp nói: “Cảm ơn anh”. 

“Đồ ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ”. 

Tần Cao Văn nói tiếp: “Lúc đó, ngoài nhà họ Mã ra còn người nào ra tay với gia đinh em không?” 

Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm hại Tiểu Điệp thì Tần Cao Văn đều không bỏ qua. 

Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Hết rồi”. 

… 

Thành phố Minh Châu. 

Gần đây Vương Thuyền Quyên không tăng ca, mỗi ngày đều đón con gái rất đúng giờ. 

Từ sau khi Tần Cao Văn trở về, tình cảm giữa Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa lạnh nhạt đi đôi chút. 

Đóa Đóa rất thích dính lấy Tần Cao Văn. 

Giai đoạn này Tần Cao Văn không có nhà, ngày nào Đóa Đóa cũng phụng phịu không vui. 

“Mẹ ơi, khi nào bố mới về ạ?” 

Đóa Đóa ngồi trên ghế, hỏi Vương Thuyền Quyên với vẻ ngây thơ. 

Vương Thuyền Quyên nói với vẻ điềm nhiên: “Mẹ cũng không biết, có lẽ tầm hai ngày nữa”. 

Đóa Đóa cảm thấy không vui: “Bố không có nhà, mỗi ngày đều thật vô vị”. 

“Không phải vẫn còn mẹ sao?” 

Đóa Đóa không nói gì. 

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô bé thì đã quá rõ ràng. Cô bé chỉ quan tâm tới bố mà thôi. 

Két. 

Vương Thuyền Quyên phanh gấp bởi phía trước có một chiếc xe Rolls – Royce đột ngột đỗ ngang. 

Đầu hai mẹ con suýt nữa thì đập vào kính xe. 

“Người này lái xe kiểu gì vậy?” 

Nếu trên xe chỉ có một mình thì Vương Thuyền Quyên sẽ không tức giận như thế, mấu chốt là có Đóa Đóa, nếu như cô bé bị thương thì phải làm sao? 

Vương Thuyền Quyên từ trên xe bước xuống, đi về phía trước Rolls - Royce 

Càng đến gần chiếc xe thì Vương Thuyền Quyên càng cảm thấy quen thuộc. 

Chắc chắn là cô đã bắt gặp ở đâu rồi. 

Một lúc sau cánh cửa xe được mở ra, người từ trên bước xuống đúng là người quen. 

Trương Thiên Khoát. 

Vương Thuyền Quyên khẽ tái mặt. 

Hôm nay anh ta xuất hiện ở đây chắc chắn không phải do trùng hợp. 

“Đã lâu không gặp”. 

Cái dáng vẻ chơi bời, ngông nghênh của Trương Thiên Khoát vẫn không đổi. 

Vương Thuyền Quyên nhìn anh ta và lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh lái xe kiểu gì vậy? Sau này có thể cẩn thận một chút được không”. 

Trương Thiên Khoát vứt đầu lọc xuống đất rồi day mạnh. 

“Cô đang dạy tôi đấy à? Cô có tư cách gì mà quản việc của ông đây chứ?” 

Vương Thuyền Quyên cạn lời, không biết phải trả lời như thế nào. 

Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô mà có chuyện muốn cảnh cáo cô”. 

Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng cô cảm thấy rất tức giận. 

Lúc đó dù không gặp Tần Cao Văn thì khả năng Vương Thuyền Quyên và Trương Thiên Khoát có thể đi tới cùng cũng là điều không thể. Nhân sinh quan giữa hai người bọn họ quá cách biệt. 

Đối phương là một kẻ trăng hoa, thích gây sự ở bên ngoài. 

Mỗi năm thậm chí đổi tới mười mấy người bạn gái. 

Trương Thiên Khoát nói: “Tôi biết mấy ngày này Tần Cao Văn không ở thành phố Minh Châu, đợi đến khi hắn về thì nói với hắn rằng, nếu hắn biết điều thì nên chủ động tới hai nhà xin lỗi. Nếu không, kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm đấy”. 

Vương Thuyền Quyên chẳng buồn bận tâm tới sự uy hiếp của Trương Thiên Khoát. 

“Hôm nay anh tới đây là muốn nói với tôi điều này sao?” 

Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Đúng vậy, còn nữa, tốt nhất là cô cũng suy nghĩ cho kỹ, đừng có đối đầu với hai gia tộc chúng tôi. Cái công ty rách nát mà cô mở ra, chúng tôi chỉ cần vài phút là có thể khiến nó bị sụp thôi". 

“Vậy anh cứ thử xem” 

Vương Thuyền Quyên tỏ ra không nhượng bộ. 

Đừng tưởng Tần Cao Văn không có nhà mà dễ bắt nạt Vương Thuyền Quyên. 

“Vương Thuyền Quyên, tốt nhất là cô hãy nhớ kỹ quyết định mà bản thân đã đưa ra ngày hôm nay. Không phải là tôi không cho cô cơ hội đâu đấy”. 

“Đi chậm nhé, khỏi tiễn”. 

Rầm! 

Anh ta hung hăng đóng rầm cửa lại và khởi động máy. 

Nhìn chiếc xe Rolls – Royce dần biến mất, ánh mắt Vương Thuyền Quyên đanh lại. 

Trực giác mách bảo cô những lời Trương Thiên Khoát vừa nói chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ. 

… 

“Sự việc sao lại thành ra thế này chứ?” 

Vương Trấn Hoa nhìn Trương Thiên Khoát từ ngoài cửa bước vào bèn uống một tách café và lên tiếng. 

Trương Thiên Khoát ngồi trước mặt Vương Chấn Hoa, gọi một ly trà đá. 

Anh ta ung dung nói: “Kế hoạch của chúng ta có thể triển khai rồi. Người phụ nữ đó không có ý định quay đầu”. 

Vương Chấn Hoa thở dài, day trán. 

Anh ta vốn định cho em gái thêm một cơ hội để đối phương có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn. 

Nếu như Vương Thuyền Quyên có thể sớm kết thúc mối quan hệ với Tần Cao Văn thì kế hoạch tiếp theo của bọn họ có thể thay đổi. 

Đó là họ sẽ chỉ cần chĩa vào Tần Cao Văn thôi, không cần động tới công ty của Vương Thuyền Quyên. 

Giờ cô đã kiên quyết đứng về phe của Tần Cao Văn thì bọn họ cũng chẳng còn gì phải kiêng kị nữa. 

“Bảo lão Hắc ra tay đi”. 

Trương Thiên Khoát nói: "OK) 

… 

Đêm mưa 

Cơn mưa xối xả khiến cả thế giới như bị nhấn chìm. 

Người lái xe lái với tốc độ rất chậm. 

Anh ta biết được tầm quan trọng của lô hàng này. 

Mặc dù công ty của Vương Thuyền Quyên mới thành lập nhưng phúc lợi và sự đãi ngộ với nhân viên thì vô cùng hậu hĩnh. 

Lương bình quân hàng tháng của các nhân viên đều tới bảy, tám nghìn tệ. 

Với một nhân viên lái xe như anh ta thì lương tháng trước đã lấy được tới hơn mười nghìn tệ rồi. 

Đối với anh ta mà nói, con số đó chẳng khác gì một giấc mơ xa vời. 

Vậy mà lúc này tất cả đều là sự thật. 

Người tài xế thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ làm việc thật tốt để báo đáp Vương Thuyền Quyên. 

Đó là một người sếp đáng để bạn bỏ công sức ra đồng hành cùng. 

Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe tải khiến người tài xế phải dừng xe lại. 

“Thằng nào vậy, có biết lái xe không thế?” 

Trời đang mưa, bên ngoài trắng xóa, tầm nhìn bị hạn chế, đoạn đường lại hẹp. Tên kia chán sống rồi chắc. 

Người tài xế không muốn sinh sự. 

Anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa lô hàng về công ty. 

Anh ta ấn còi liên tục, tiếng còi vang lên rõ ràng trong màn đêm. 

Thế nhưng bên kia không có phản ứng gì. 

Sau đó chiếc xe kia mở cửa, mấy người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống. Trong tay chúng cầm vũ khí, tên nào tên nấy vô cùng tráng kiện. 

Bọn chúng đi về phía người tài xế. 

Thấy bộ dạng hùng hổ của đối phương, người tài xế bỗng cảm thấy sợ hãi. 

Chuyện gì thế này? 

Trong đó một tên đi tới trước mặt tài xế, chĩa thẳng vũ khí vào đầu anh ta. 

“Các…các người làm gì vậy?” 

Nỗi tức giận vốn có của người tài xế bỗng chốc tan thành mây khói, giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoàng. 

Bọn chúng chỉ cần bóp cò là anh ta xong đời. 

“Mau xuống xe!” 

Bọn chúng mở cửa và nhảy lên xe.

Chương 134: Vi phạm hợp đồng

Nước mưa lạnh lẽo hắt lên người khiến người lái xe cảm nhận được cơn lạnh thấu xương. Anh ta dùng tay ôm đầu, ngồi xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy. Một mặt là vì lạnh, nhưng nhiều hơn là vì sợ hãi. 

“Mấy người đưa số hàng hóa này đi đi”. 

Vừa nghe thấy vậy, người lái xe lập tức trở nên kích động. 

Anh ta không quan tâm được gì nhiều nữa, lập tức đứng dậy: “Không được, các người không được cướp lô hàng này đi”. 

Lô hàng này vô cùng quan trọng với công ty của Vương Thuyền Quyên. Công ty vừa mới được thành lập, mỗi một đơn hàng cần phải hoàn thành một cách nghiêm túc. Nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng cho sự phát triển sau này. 

Một khi bọn họ lấy lô hàng này đi, đồng nghĩa sẽ không thể hoàn thành đúng hẹn hợp đồng tiếp theo. E rằng công ty bọn họ sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn. 

Pằng! 

Một viên đạn xuyên qua chân của người lái xe, máu chảy đầm đìa, cả người anh ta ngã xuống đất. 

“Mấy người đi mau!”. 

Mấy người nọ lên xe, chở hàng hóa trên xe đi. Người lái xe chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trong màn đêm tăm tối. 

Không biết anh ta lấy đâu ra can đảm, siết chặt nắm đấm, chửi mắng: “Hôm nay ông đây liều mạng với mày”. 

“Muốn chết!”. 

Người đàn ông áo đen nhắm vào đầu anh ta bóp cò. Cho dù trời mưa tầm tã át tiếng súng đi nhiều, nhưng tiếng động vẫn vang lên vô cùng rõ ràng. 

Rầm! 

Cơ thể anh ta ngã xuống trong mưa. Người lái xe đã chết. 

Tối hôm qua, Vương Thuyền Quyên ngủ không ngon, cứ luôn gặp ác mộng. Hơn nữa, ác mộng đó vô cùng rõ ràng, giống như xảy ra ngoài đời thật. 

Vương Thuyền Quyên rời giường rửa mặt, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho con gái, đưa con gái đến trường rồi đi làm. 

Hôm nay đối với Vương Thuyền Quyên mà nói là một ngày rất quan trọng. Công ty mà bọn họ thành lập sắp hoàn thành bàn giao đơn hàng đầu tiên. 

Để hoàn thành đơn hàng này, thời gian qua Vương Thuyền Quyên đã vô cùng vất vả, mỗi ngày trung bình chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ. Hơn nữa, rất nhiều chỗ cô đều tự tay xử lý, chỉ sợ xảy ra sai sót. 

Cuối cùng, những ngày như vậy cũng sắp kết thúc. 

Reng reng! 

Tiếng chuông điện thoại vang lên. 

Vương Thuyền Quyên vội vàng bắt máy, bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Chủ tịch Vương phải không?”. 

Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Phải, chủ tịch Bành, ông có thể đến đây kiểm hàng rồi. Một giờ chiều nay, có lẽ lô hàng đó sẽ được giao tới như bình thường”. 

“Không thành vấn đề”. 

Nửa tiếng đồng hồ sau, chủ tịch Bành đã đến công ty của Vương Thuyền Quyên. 

Vương Thuyền Quyên tiến lên phía trước, nói: “Chủ tịch Bành, thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận nên không đích thân đi đón ông được”. 

Chủ tịch Bành cười đáp: “Không sao, tôi có thể hiểu được chủ tịch Vương. Bây giờ công ty của các cô mới vừa thành lập, chắc chắn có rất nhiều việc cần cô tự mình giải quyết, chuyện này rất bình thường”. 

Tên đầy đủ của chủ tịch Bành là Bành Khải, một người đã hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần. 

Bây giờ đã hơn mười hai giờ, còn nửa tiếng nữa là đến thời gian giao hàng như đã hẹn. Vương Thuyền Quyên hơi sốt ruột, bình thường đáng lẽ giờ này người lái xe đã về từ lâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức? 

Vương Thuyền Quyên gọi điện thoại cho anh ta, bên kia lại ở trạng thái tắt máy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Chớp mắt thời gian giao hàng đã đến. 

Chủ tịch Bành buông tờ báo trong tay xuống, nâng gọng kính lên, nói: “Chủ tịch Vương, bây giờ đã một giờ hơn rồi, lô hàng hóa của cô đâu?”. 

Vương Thuyền Quyên cũng vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, nói: “Chủ tịch Bành cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông”. 

Mặc dù ngoài mặt chủ tịch Bành không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút không vui. 

“Vậy tôi đợi thêm nửa tiếng nữa”. 

Lại nửa tiếng trôi qua, hàng hóa vẫn chưa đến. 

Chủ tịch Bành buông tờ báo xuống, đứng lên nói: “Cô Vương, thật sự xin lỗi, chuyện này khiến sự hợp tác giữa chúng ta có chút không thoải mái, cô đã vượt quá thời gian giao hàng đã hẹn hơn một tiếng đồng hồ rồi”. 

Tình huống giao dịch đặt hàng như thế này chỉ có sớm hơn vài giờ hoặc thậm chí là vài ngày, chậm trễ như vậy vẫn là lần đầu chủ tịch Bành gặp phải. 

“Chuyện… Chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục giải thích. 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. 

Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói của thư ký Tiểu Vương. 

Từ khi Vương Thuyền Quyên thành lập công ty, Tiểu Vương cũng đi theo cô, hai người cùng nhau cố gắng lập nghiệp. 

Tiểu Vương ở đầu bên kia rõ ràng rất sốt ruột. 

“Không hay rồi, chị Thuyền Quyên!”. 

Mặc dù cô ấy còn chưa nói gì, Vương Thuyền Quyên đã biết có chuyện không ổn, có lẽ lô hàng hóa này đã xảy ra vấn đề. 

Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Tiểu Vương, em đừng lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. 

“Lô hàng hóa trong công ty chúng ta bị người khác cướp mất rồi”. 

Ầm! 

Vương Thuyền Quyên lập tức có cảm giác như bên tai mình nổ vang, cơ thể như không đứng vững được nữa. 

Giá trị của lô hàng hóa đó đã là mấy chục triệu tệ, không thể giao hàng đúng giờ đồng nghĩa không thể thực hiện nghĩa vụ trên hợp đồng, đến lúc đó lại phải trả số tiền bồi thường là mấy chục triệu tệ. 

Cú sốc lần này đủ khiến công ty của Vương Thuyền Quyên tổn thất lên đến trăm triệu tệ. 

Phải… phải làm sao? 

Sắc mặt chủ tịch Bành trở nên u ám: “Cô Vương, rốt cuộc là sao? Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý. Tôi đã hẹn trước với khách hàng phía bên kia, kết quả bây giờ hàng hóa của cô vẫn chưa đến”. 

“Xin lỗi chủ tịch Bành, có lẽ tôi không hoàn thành hợp đồng được rồi”, Vương Thuyền Quyên tỏ ra vô cùng áy náy. 

Chủ tịch Bành vỗ bàn đứng dậy, quát: “Vương Thuyền Quyên, rốt cuộc cô có ý gì? Cô có biết đơn hàng lần này quan trọng thế nào với tôi không? Nó có lợi nhuận mấy trăm triệu đấy!”. 

“Có người cướp mất lô hàng của chúng tôi, cho nên bây giờ không thể giao hàng, xin lỗi chủ tịch Bành”. 

Chủ tịch Bành tức giận đến mức cả người phát run: “Đừng nói xin lỗi với tôi, dù sao trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng, nếu không thể giao hàng đúng hạn thì phải đền hợp đồng”. 

Rầm! 

Chủ tịch Bành đóng sầm cửa lại, quay người rời đi. 

Reng reng! 

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. 

Lần này, người gọi đến là Trương Thiên Khoát. 

“Cô Vương, thế nào? Món quà tôi chuẩn bị cho cô rất có tâm phải không?”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận