Miệng lưỡi Đóa Đóa sắc bén khiến Mã Linh Nhi rất khó chịu.
Nhưng cô ta chỉ có thể nhịn xuống mọi bất mãn trong lòng, hoàn toàn không phát tiết ra được.
Nói thế nào cô ta cũng là người lớn, không thể so đo với một đứa trẻ con ở trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được lời Đóa Đóa nói có ý gì.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi ở cùng một chiến tuyến với Mã Linh Nhi nhưng cũng không nhịn được cười.
“Cô ơi, sao cô không uống?”.
Đóa Đóa vẫn hỏi với bộ dạng ngây thơ: “Cháu thấy khí chất của cô rất hợp với trà xanh, cô đừng lãng phí mà”.
“Thôi được rồi Đóa Đóa!”.
Vương Thuyền Quyên là một người phụ nữ lương thiện, phát hiện ra Mã Linh Nhi khó xử, cô vẫn cảm thấy lòng không yên, ôm con gái vào lòng nói: “Cô con không thích uống trà xanh”.
“Ồ!”, Đóa Đóa gật đầu, ngây thơ nói: “Cháu xin lỗi cô ạ, còn cả ông ở bên cạnh, cháu cũng xin lỗi ông, vừa rồi cháu không nên nói con gái ông. Đóa Đóa không cố ý đâu, ông đừng để ý ạ”.
Ông?
Từ Hạo ở bên cạnh lập tức sững sờ.
Con nhóc này làm sao vậy?
Nhưng chốc lát sau, ông ta đã hiểu ra.
Cô bé này nói chuyện thật là cay độc.
Mã Linh Nhi ở bên cạnh cũng không thoải mái.
Khi xưa, cô ta gả cho Từ Hạo chỉ đơn thuần là nhắm vào tài sản của ông ta.
Nếu không, tuổi của ông ta lớn hơn cô ta những hai con giáp, tròn hai mươi bốn tuổi, sao Mã Linh Nhi lại ưng ý ông ta được chứ?
Lúc trước hai người dạo phố thường xuyên bị nhận nhầm là hai bố con, đây là chuyện cô ta rất kị nhắc tới.
Người giúp việc trong nhà nếu có thái độ gì về chuyện này sẽ bị đuổi việc ngay.
Nhưng… con bé Đóa Đóa này lại nói ngay trước mặt bao nhiêu người như thế, hơn nữa còn nói đến hai lần.
Quan trọng là cô ta không thể trách con bé!
Bởi vì con bé nói một cách ngây thơ, trông có vẻ rất đơn thuần.
Cháu chỉ cảm thấy hai người là bố con!
Trông quá giống, cháu không có ý gì khác, không hề định giễu cợt cô!
Cháu chỉ nói sự thật mà thôi.
Từ Hạo ho khan hai tiếng, nói: “Đóa Đóa à, cháu đừng gọi chú là ông, phải gọi là chú biết chưa?”.
“Vì sao ạ? Chẳng lẽ ông không phải bố của cô Mã sao? Ông lớn tuổi như vậy, không thể nào kết hôn với một người nhỏ hơn ông mười, hai mươi tuổi chứ ạ?”.
Từ Hạo lúng túng cười, vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Mã Linh Nhi ngăn lại.
“Thôi, thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa!”.
Mã Linh Nhi cắn răng, hung dữ liếc Đóa Đóa một cái.
Đóa Đóa ngồi bên cạnh lại giả vờ như không biết gì.
Mã Linh Nhi không có tâm trạng nào ăn uống nữa, cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Thuyền Quyên, cười nhạt trong lòng: “Vương Thuyền Quyên, đợi đấy cho tôi, lát nữa sẽ cho cô đẹp mặt!”.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người đều đã ăn gần xong.
Từ Hạo đứng lên nói: “Mọi người, chắc hẳn mọi người đã ăn xong rồi nhỉ”.
“Ăn xong rồi, cảm ơn ông chủ Từ đã chiêu đãi!”.
“Món ăn hôm nay quả thật rất ngon!”.
“Ông chủ Từ đúng là hào phóng!”.
…
Thấy mọi người luôn miệng khen ngợi, Từ Hạo hài lòng gật đầu, điều này đúng là làm thỏa mãn trái tim hư vinh của ông ta.
“Vậy sau đây tôi xin mời mọi người đi tham quan nhà mới của tôi”.
“Được!”.
Tất cả khách khứa đồng thanh trả lời.
Khu biệt thự bất động sản Thiên Long.
Lần trước, Vương Thuyền Quyên chỉ đi cùng Tần Cao Văn xem ở bên ngoài, chưa thật sự bước vào trong.
Dù ngồi ở trên xe, nhìn phong cảnh đẹp không tả xiết bên ngoài cửa sổ cũng khiến người ta động lòng.
Không hổ danh là bất động sản hàng đầu của thành phố Minh Châu, dù là vị trí địa lý hay cảnh sắc xung quanh đều không chê vào đâu được.
Đóa Đóa vẫn luôn nằm nhoài bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng rất phấn khởi.
Vì cô bé nhớ rõ chú siêu nhân từng nói, từ nay về sau chúng ta sẽ ở trong căn biệt thự lớn nhất nơi này.
“Bé con!”.
Mã Linh Nhi hỏi Đóa Đóa: “Cháu nhoài người ra cửa sổ nhìn gì đó?”.
Đóa Đóa không quay đầu lại mà trả lời: “Đương nhiên là nhìn phong cảnh bên ngoài rồi”.
“Ở đây có gì đẹp mà nhìn?”.
Mã Linh Nhi nói với vẻ nơi đây chẳng có gì lạ.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiếp lời, tiếp tục đâm chọt: “Linh Nhi, cậu không biết đấy thôi, những người có tiền như chúng ta nhìn những phong cảnh này không lạ gì, nhưng Vương Thuyền Quyên và con gái cậu ấy thì khác”.
“Có gì khác?”.
Mã Linh Nhi giả vờ tò mò hỏi.
“Cái này còn cần phải nói à? Bọn họ sống trong căn nhà mấy chục mét vuông, xung quanh có thể có phong cảnh gì được? Có lẽ hai mẹ con cậu ấy còn phải chen nhau trên một chiếc giường”, Thượng Quan Uyển Nhi cực kì đắc ý.
“Cũng phải!”, Mã Linh Nhi vỗ vai Đóa Đóa: “Cô bé, cháu cứ ngắm thoải mái đi, dù sao cũng chỉ có hôm nay, chỉ có mỗi cơ hội lần này thôi, sau này có lẽ cháu còn không có tư cách vào khu biệt thự này nữa”.
Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rất rõ những hành động vừa rồi của Đóa Đóa.
Cô ta là người có thù tất báo, cho dù là ai chỉ cần đắc tội với cô ta, cô ta cũng sẽ điên cuồng trả thù, không tiếc bất cứ giá nào.
Hơn nữa…
Trong đầu cô ta đã hình thành một kế hoạch độc ác hơn.
Hôm nay, cô ta không chỉ khiến Vương Thuyền Quyên bẽ mặt trước mọi người, mà còn… phải sỉ nhục cô một cách thậm tệ.
Buộc người phụ nữ này phải quỳ xuống trước mặt cô ta cầu xin, liếm giày của cô ta.
Không bao lâu sau, xe đã đến khu biệt thự của Mã Linh Nhi.
Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy biệt thự ở trước mắt, mọi người đều không ngừng tán thán.
“Căn biệt thự này xa hoa quá!”.
“Không hổ danh là biệt thự của bất động sản Thiên Long”.
“Có lẽ cả đời tôi cũng không ở đây được”.
…
Bao nhiêu lời thán phục vang lên bên tai không dứt.
“Mẹ, căn biệt thự này đẹp quá”.
Đóa Đóa biểu lộ cảm xúc trong lòng, không kìm được ngạc nhiên kêu lên.
Thượng Quan Uyển Nhi hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Có đẹp đi chăng nữa thì tác dụng gì? Dù sao thì một đứa như cháu mãi mãi không bao giờ được ở đây”.
“Không sai, cô bé, cháu và mẹ cháu cả đời cũng chỉ có thể ở trong ngôi nhà nhỏ đó thôi”.
Dương Y Y đổ thêm dầu vào lửa.
Đóa Đóa ra vẻ trưởng thành thở dài, nói: “Không sai, cháu mãi mãi sẽ không ở trong căn biệt thự này được, bởi vì cháu và mẹ không thích biệt thự của các cô”.
Ba cô gái đều ngây ra tại chỗ, sau đó phá lên cười.
Con nhóc này đúng là hài hước, kể chuyện cười liên tục.
“Cô bé, tự lừa mình dối người không phải thói quen tốt, cháu đừng học theo mẹ cháu mấy thứ không tốt nha”, Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạo nói.
“Biệt thự nhà chúng cháu to hơn biệt thự của các cô nhiều lắm cơ”.
Vương Thuyền Quyên không để ý tới mấy lời châm chọc này, nhưng Đóa Đóa thì không nhịn được.
Ngày hôm ấy Tần Cao Văn mua biệt thự, cô bé đã nghe thấy rõ ràng, chú siêu nhân mua cho bọn họ biệt thự Vân Sơn lớn nhất khu biệt thự Thiên Long.
Sắc mặt những người khác đều trở nên khó coi.
“Đóa Đóa, cháu nói nhà cháu cũng ở biệt thự, vậy cháu có thể nói cho cô biết cháu ở biệt thự nào không?”.