Đây là lần đầu tiên Tần Cao Văn thể hiện sự do dự.
Nếu cứ thế này đi vào mà cứu được đối phương ra thì Tần Cao Văn đương nhiên sẽ không hề do dự.
Nhưng quan trọng là cho dù có đi vào thì e rằng lành ít dữ nhiều, đến lúc đó cả hai đều phải chết.
Bây giờ nên làm sao?
Trương Thiên Khoát nói: “Tần tiên sinh, tôi nhắc nhở anh một câu, bây giờ anh chỉ còn lại hai phút cuối cùng”.
“Sau hai phút, tôi sẽ cho nổ toàn bộ thuốc nổ ở hầm để xe, anh phải nghĩ cho kỹ rốt cuộc đi hay là không đi”.
Trương Thiên Khoát cho rằng lần này anh ta chắc chắn thành công, cho dù Tần Cao Văn có vào hầm để xe hay không, đều không quan trọng, anh ta đã nắm quyền chủ động hoàn toàn.
Từ sau khi Tần Cao Văn trở lại, cho dù đối mặt với đối thủ lợi hại như thế nào, cuối cùng đều không bị thất bại.
Hôm nay Trương Thiên Khoát anh ta sẽ phải phá vỡ truyền kỳ của đối phương.
Lại một phút trôi qua.
“Tần Cao Văn tiên sinh, anh còn chưa nghĩ xong sao?”.
Chỉ còn lại vài chục giây cuối cùng.
Đi, hay là không đi?
“Được, tôi đồng ý yêu cầu của anh!”.
Nắm chặt nắm đấm, Tần Cao Văn đi từ từ về phía hầm để xe, Trương Thiên Khoát ở bên cạnh không kìm được nói lời tán thưởng.
“Tần tiên sinh quả nhiên là người lợi hại, không ngờ vì để cứu vợ lại cam tâm hi sinh cả tính mạng của mình”.
Trương Thiên Khoát nói với giọng cổ quái: “Chẳng trách anh lại có thể được ở bên cạnh cô Vương, nếu tôi có một người chồng nặng tình như vậy, cả đời này chết cũng đáng”.
Khi Trương Thiên Khoát đứng bên ngoài nói, anh ta dùng loa để Vương Thuyền Quyên cũng có thể nghe rõ.
Cô không ngừng lắc đầu, hy vọng Tần Cao Văn đừng vào bên trong.
Tần Cao Văn từng bước đi tới hầm để xe.
“Tần tiên sinh còn hai giây cuối cùng, anh phải đi nhanh lên chứ”.
Tần Cao Văn không quan tâm nữa, nhảy luôn xuống hầm để xe.
Trương Thiên Khoát cười khẩy: “Xin lỗi nhé Tần tiên sinh, thời khắc của anh đã đến rồi!”.
Rầm rầm rầm!
Đoàng đoàng đoàng!
...
Những tiếng nổ không ngừng, ngọn lửa chói mắt sáng rực cả nơi tối tăm nhất, gần như xé toạc màn đen thành một lỗ lớn.
Trương Thiên Khoát đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ say sưa.
Tần Cao Văn cuối cùng cũng chết.
“Loại người như anh mà cũng đòi đấu với tôi, còn non lắm”.
Tiếp theo đến lượt Trương Thiên Khoát đi báo thù rồi.
Đối tượng đầu tiên anh ta cần đối phó chắc chắn là nhà họ Vương.
Cho dù Tần Cao Văn không hề giết chết Vương Chấn Hoa, và bố của anh ta, nhưng không có nghĩa là Trương Thiên Khoát sẽ không làm như vậy.
Nhớ lại hai bố con Vương Chấn Hoa khi đó, những tủi nhục giận dữ trong lòng anh ta lại bùng cháy.
Hôm nay cho dù phải trả cái giá như thế nào cũng phải giết hết hai người đó.
Vương Chấn Hoa và bố anh ta về đến nhà.
Trên đường về, tâm trạng của hai người đều vô cùng không tốt, giữa hai người không ai nói lời nào.
Cho dù thế nào cũng không thể ngờ, Tần Cao Văn lại trở thành người thắng cuộc cuối cùng, anh một lần nữa lại lập nên kỳ tích.
Cho dù ba vị cao thủ mạnh như vậy, khi đối mặt với Tần Cao Văn cũng đành lép vế.
Đó là một thiên tài thực thụ.
Một thiên tài đỉnh cao không ai sánh được.
“Bố, cách làm trước đây của chúng ta có phải đã nhầm không?”.
Vương Chấn Hoa nhìn bố anh ta hỏi.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy nghi ngờ về quyết định của bản thân.
Bố con anh ta vốn dĩ ngăn không cho Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn ở bên nhau, chính là vì cảm thấy đối phương không xứng với nhà họ Vương.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhà họ Vương qua lại với đối phương lại trở thành nhà họ Vương vươn cành cao rồi.
Bố của Vương Chấn Hoa nói: “Điểm này thì bố cũng không biết”.
Thực ra câu trả lời này đã là câu trả lời tốt nhất.
Vương Chấn Hoa khá là hiểu bố anh ta, nếu ông ta chắc chắn một chuyện gì đó, thì sẽ thừa nhận không giấu giếm.
Nhưng câu trả lời mà ông ta đưa ra lần này lại có vẻ như trả lời nước đôi.
Đủ để chứng tỏ bố anh ta cũng có ý kiến khác.
“Bố, hay là sau này chúng ta giữ mối quan hệ tốt hơn chút với Tần Cao Văn?”.
Anh ta nói với ông bố bằng giọng dò hỏi.
Nhưng bố anh ta lại không trả lời, thế này coi như là đồng ý.
Bụp!
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đá cho mở toang, một người mặc quần áo đen đứng ở đó.
Vương Chấn Hoa đứng phắt dậy, ngẩng đầu qua nhìn.
Người đứng trước mặt anh ta là một người rất quen.
Trương Thiên Khoát.
“Sao anh lại đến đây?”.
Vương Chấn Hoa hỏi Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát ung dung trả lời: “Hôm nay tôi đến đây đương nhiên là để báo thù”.
Nói xong, anh ta lôi khẩu súng trong tay ra chĩa thẳng vào hai bố con họ.
Mặt hai người đều biến sắc.
“Trương Thiên Khoát anh làm cái gì thế?”.
Vương Chấn Hoa đứng chắn trước mặt bố anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai hại ông ta.
Khóe miệng Trương Thiên Khoát cười khẩy.
“Tôi muốn làm gì à? Lẽ nào vừa rồi tôi còn chưa nói đủ rõ hay sao? Hôm nay tôi phải báo thù, tôi muốn giết chết hai người”.
Vương Chấn Hoa sợ hãi nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm hại bố tôi”.
Bùm!
Một viên đạn phóng ra, bắn trúng đùi anh ta.
Vương Chấn Hoa đau đớn hét lên, sau đó cơ thể ngã gục xuống đất.
Trương Thiên Khoát đến trước mặt Vương Chấn Hoa, dùng tay túm tóc anh ta nói: “Xin lỗi nhé, con người tôi ghét nhất là người khác ra vẻ anh hùng trước mặt tôi”.
“Cho nên anh tốt nhất hãy nghe lời một chút”.
Trương Thiên Khoát dùng súng ấn vào trán anh ta, chỉ cần bóp cò nhẹ một cái, Vương Chấn Hoa sẽ bị nổ tung đầu ngay.
Sau đó Trương Thiên Khoát lại nói: “Các người chắc chắn là đang nghĩ vì sao tôi lại có gan ra tay với các người đúng không?”.
“Tôi nói cho các người biết, tôi đã làm một việc mà các người luôn muốn làm nhưng lại không dám làm”.
Giọng điệu của Trương Thiên Khoát vô cùng đắc ý.
Hai bố con nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Bây giờ trong lòng các người chắc chắn sẽ rất tò mò, không biết tôi đã làm chuyện gì, các người biết rõ Tần Cao Văn chứ?”.
Trương Thiên Khoát dùng tay bóp cổ anh ta nói: “Bao nhiêu người muốn giết chết Tần Cao Văn, kết quả đều bị hắn chạy thoát, nhưng tôi không như vậy, tôi đã làm được rồi, tôi đã cho Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên nổ thành đống thịt nát rồi”.
“Mày... mày nói gì cơ?”.
Bố của Vương Chấn Hoa run rẩy đứng lên, ông ta đứng dậy quát: “Thằng khốn vô liêm sỉ, mày dám giết hại con gái tao, tao phải sống chết với mày”.
Sau đó ông ta lao về phía Trương Thiên Khoát.
Bùm!
Trương Thiên Khoát lại bắn một viên đạn ra trúng đùi của bố Vương Chấn Hoa, ông ta cũng ngã luôn xuống nền nhà.
“Nhớ là bây giờ ông đừng có đứng trước mặt tôi phản kháng vô ích, vì ông không thể là đối thủ của tôi”.