Đương nhiên Tiểu Điệp không tin những gì người đàn ông trung niên vừa nói.
Năm xưa, khi còn lưu lạc bên ngoài xã hội, Tiểu Điệp đã phải trả qua rất nhiều sự khổ cực nên hiểu thế nào là nhân tình thế thái.
Vậy nên mỗi khi nhìn thấy người lạ cô gái đều cảnh giác rất cao, sợ một lần nữa lại phải chịu tổn thương.
“Ông, ông đừng có tới đây!”
Tiểu Điệp ôm chặt cơ thể mình, giọng nói khẽ run lên.
“Có phải cô thích Tần Cao Văn không?”
Tiểu Điệp tái mặt. Sao người này lại biết?
“Tôi thích ai liên quan gì tới ông. Đồ biến thái, mau cút, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí”.
Người đàn ông trung niên không hề tức giận.
“Đáng tiếc, Tần Cao Văn lại không biết trân trọng, cứ lựa chọn Vương Thuyền Quyên. Tôi cảm thấy không đáng. Dù học lực, gia cảnh, dung mạo của cô thì có điểm nào không bằng Vương Thuyền Quyên chứ?”
Tiểu Điệp cảm thấy tò mò, người đàn ông trung niên này rốt cuộc là ai, tại sao lại hiểu rõ về cô như vậy?”
“Ông là ai, sao lại biết thân phận của tôi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp được cô, giúp cô ở bên cạnh Tần Cao Văn”.
“Thật…thật sao?”
Tiểu Điệp nhìn người đàn ông trung niên, rõ ràng là cô gái cảm thấy không dám tin.
“Đương nhiên chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, tới khi đó tôi dám đảm bảo nhất định mọi thứ sẽ theo ý cô”.
Tiểu Điệp chưa tới hai mươi, mặc dù sớm phải lăn lộn ngoài xã hội nên có sự cảnh giác cao độ nhưng dù gì kinh nghiệm sống cũng không nhiều nên không thể tránh hết được cạm bẫy.
“Ông đừng lừa tôi”.
Người đàn ông trung niên trả lời: “Cô yên tâm, con người tôi chưa bao giờ biết lừa người khác”.
“Vậy ông cần tôi làm gì?”
Tiểu Điệp hỏi người đàn ông trung niên.
“Cô đi theo tôi là biết’.
Người đàn ông trung niên dẫn Tiểu Điệp tới một khách sạn hào hoa, sắp xếp cho cô vào một căn phòng.
Tiểu Điệp tắm rửa sạch sẽ.
Người đàn ông này thì bước vào một căn phòng khác. Ông ta mở cửa bước vào và cúi mình trước một người đàn ông già nua.
“Đường chủ, người mà đường chủ tìm đã tới rồi”.
Ông lão được gọi là đường chủ thản nhiên nói: “Có phải là người tôi cần tìm không?”
“Có lẽ phải”.
Ông lão khẽ chau mày, rõ ràng là cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của người đàn ông trung niên kia.
“Cái gì mà có lẽ? Con người tôi làm việc không cho phép xảy ra sai sót’.
Người đàn ông trung niên nói giọng chắc nịch: “Tôi đảm bảo là cô ta”.
Ông lão đứng dậy.
“Vạn Sơn, lần này làm khá lắm”.
Ông lão khẽ vỗ vai người đàn ông trung niên, sắc mặt để lộ vẻ tán thưởng.
Vạn Sơn vội vàng nói: “Đường chủ đừng nói vậy, có thể giúp được cho đường chủ là vinh hạnh của tôi”.
“Hai người chúng ta đi xem thế nào”.
Tiểu Điệp đã tắm xong. Cô gái mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn, soi gương và nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp.
“Cô gái thật xinh đẹp, Tần Cao Văn không ở cùng cô thì là một tổn thất lớn của cậu ta”.
Ông lão bước vào phòng.
Tiểu Điệp quay qua nhìn. Người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ cung kính đối với Tiểu Điệp.
“Chào cô Tiểu Điệp”.
Lúc này Tiểu Điệp nào có tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác, cô chỉ muốn ở bên cạnh Tần Cao Văn.
“Tôi nghe người kia nói ông có cách có thể giúp tôi ở bên cạnh anh Tần, rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”
Ông lão vuốt râu, biểu cảm khuôn mặt có phần ý vị.
Đối với ông ta mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Cô gái yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn thích cô”.
Tiểu Điệp kích động nói: “Ông nói thật chứ?”
“Đúng vậy, tiếp theo tôi hi vọng cô có thể nhắm mắt lại sau đó thả lỏng cơ thể. Tới khi đó tôi sẽ đưa cô vào một thế giới khác”.
Nếu như bình thường thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ sinh nghi nhưng vừa rồi những lời nói của ông ta quá hấp dẫn, khiến cô gái không thể quan tâm tới những chuyện khác được nữa.
Tiểu Điệp lập tức nhắm mắt lại. Ông lão ra hiệu cho Vạn Sơn ở bên cạnh.
Một lúc sau, Vạn Sơn nhờ người khiêng vào một cái hòm màu đen. Cái hòm này cao tầm hơn hai mét.
Ông lão cho người mở cái hòm ra, bên trong xuất hiện vô số rắn độc, bọ cạp, nhền nhện và cả thằn lằn.
Hơn nữa còn tỏa ra trược khí nồng nặc. Tiểu Điệp khẽ chau mày, định mở mắt ra.
“Tôi…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đã vội nói: “Cô Tiểu Điệp, tuyệt đối không được mở mắt, nhớ kỹ, không được phản kháng với những gì chuẩn bị xảy ra”.
Một lúc sau, người đàn ông gọi vài người đi tới trước mặt Tiểu Điệp và giữ chặt cô gái.
Tiểu Điệp mở mắt, nhìn thấy thứ được đựng trong cái hòm thì lập tức kêu thét lên.
“Các người…các người định làm gì? Thả tôi ra!”
Tiểu Điệp hét ầm ỹ, tiếng hét vang vọng cả trong căn phòng.
Người đàn ông cảm thấy không hài lòng.
Ông ta nói với Tiểu Điệp: “Cô Tiểu Điệp làm vậy không đúng rồi. Trước đó tôi đã nói dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt. Vậy mà cô không tin”.
“Cô đã làm trái quy tắc của chúng ta rồi”.
Giờ Tiểu Điệp hối hận lắm. Sao cô có thể ngây thơ tin lời người khác như vậy chứ.
“Các người thả tôi ra, tôi không muốn ở cạnh Tần Cao Văn nữa, các người đừng vứt tôi vào trong đó, xin các người!”
Nhìn đám rắn độc, thằn lằn trong cái hòm, Tiểu Điệp khóc thất thanh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái mét.
“Có lẽ cô Tiểu Điệp vẫn chưa biết, người nhà của cô là do tôi cử người đi giết đấy”.
Tiểu Điệp run bắn người.
“Ông nói…cái gì?”
Ông lão nói tiếp: “Tên của tôi là Bạch Xuyên Hà, là người của tổ chức Thiên Phạt. Cô có biết máu của cô rất đặc biệt, là nguyên liệu hoàn hảo để nuôi dưỡng ma thể không? Lúc trước tôi đã thương lượng với bố cố để ông ta cho tôi miễn phí”.
“Nhưng cô có biết bố cô đã làm thế nào không?”