“Nếu các người có suy nghĩ đó, vậy thì nhanh chóng bỏ ý định đó đi, Tần Cao Văn tôi là một người chỉ ưa mềm chứ không ưa cứng”.
Nếu biểu hiện lần trước chỉ khiến cách nhìn của mọi người về Tần Cao Văn có chút thay đổi, thì anh lần này sẽ thể hiện ra thủ đoạn lôi đình trước mặt mọi người, muốn mỗi người đều phải tâm phục khẩu phục anh.
Đây là một người tương đối đáng sợ, đồng thời cũng là người không thể đắc tội.
Sau này ai dám làm trái ý anh, thì chỉ còn một con đường chết.
Vù vù vù!
Âm thanh rõ rệt truyền đến, đầu của mười mấy người đều bị chém xuống.
Không ít người đều nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng máu me trước mặt khiến cho bọn họ bị sốc lớn.
“Bây giờ chính thức bắt đầu huấn luyện”.
Tiếp theo sẽ triển khai huấn luyện địa ngục, cho bọn họ nghi ngờ cuộc sống luôn, bọn họ chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này lại có người tàn bạo và hung hãn như vậy.
Chống đẩy một nghìn cái, khiến bọn họ phải gào thét, sức chịu đựng của cơ bắp đã đạt đến cực hạn, nhưng đấy mới chỉ là mới bắt đầu thôi.
Sau đó Tần Cao Văn sẽ cho bọn họ chạy 50 cây số.
“Trước khi trời tối, nếu các người còn chưa quay về, vậy thì lần sát hạch này coi như chưa đạt, từ ngày mai trở đi ba giờ sáng sẽ dậy tập luyện!”.
Mọi người nghe thấy câu này cảm thấy như muốn phát điên.
Trong hơn hai tiếng chạy 50 cây số, độ khó vốn dĩ đã quá cao rồi, quan trọng hơn là trên người bọn họ còn đeo mấy chục cân đồ nữa.
Chuyện này căn bản không thể hoàn thành nổi.
“Bắt đầu!”.
Tần Cao Văn không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì, bóp luôn cò súng phát tín hiệu mệnh lệnh.
Cho dù trong lòng có không muốn như thế nào đi nữa, cũng không có ai dám công khai đứng ra làm trái với yêu cầu Tần Cao Văn đưa ra, bọn họ đều dốc hết sức chạy thục mạng.
Đến hơn tám giờ tối, tất cả mọi người mới lần lượt quay về.
Bọn họ ai nấy đều mặt mày xám xịt ngã xuống nền đất thở hổn hển, muốn đứng cũng không đứng lên được.
Tần Cao Văn nhìn bọn họ rồi thở dài, trong lòng đầy thất vọng.
Những người này thực sự quá yếu.
“Thế mà cũng không chịu được sao?”.
Giọng nói Tần Cao Văn đầy vẻ mỉa mai.
“Trước đây các người chẳng phải rất lợi hại sao? Ai nấy đều muốn dọa nạt tôi, sao bây giờ lại không chịu được nữa rồi, các người đúng là rác rưởi, là loại nhu nhược, đúng là vô dụng”.
Cho dù Tần Cao Văn nói rất quá đáng, cho dù 18 đời tổ tông đều bị nhắc tới, nhưng mọi người vẫn nằm gục dưới đất như xác chết vậy.
Bọn họ thực sự không đứng dậy nổi.
Trước đây, bọn họ luôn cho rằng cường độ huấn luyện mà bọn họ phải chịu đã đủ khiến người ta phải nghi ngờ cuộc sống rồi, sau khi gặp Tần Cao Văn, suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn bị thay đổi.
Trên thế giới này lại có người như ác ma vậy, đúng là khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
“Rất tiếc là các người không hề hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao, ba giờ sáng ngày mai ra tập luyện đúng giờ, tôi không hy vọng các người làm trái yêu cầu một lần nào nữa, nếu không mười mấy người hôm nay chính là tấm gương cho các người”.
Mọi người chỉ muốn khóc thét.
Bây giờ đã là hơn tám giờ tối, bọn họ về tắm rửa nghỉ ngơi rồi lên giường ăn chút đồ cũng phải hơn mười giờ, cũng có nghĩa là dưới sự huấn luyện với cường độ cao như vậy, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ.
Thế này có còn cho người ta sống nữa không?
“Tôi đã nói với mọi người trước rồi, nếu không làm theo yêu cầu của tôi, đến lúc đó xảy ra điều thì thì chắc các người đều rõ”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.
Tên chột vốn bị thương rất nặng, thêm vào chạy bộ mấy tiếng nữa, bây giờ hắn chỉ còn thoi thóp, có vẻ như sắp chết vì bị mất quá nhiều máu.
“Anh Ngô”.
Tên chột đứng dậy khỏi mặt đất, nói với Ngô Tuấn Kiệt một cách khó khăn: “Có thể đồng ý với tôi một yêu cầu không?”.
“Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm”.
Tuy trông Ngô Tuấn Kiệt rất nho nhã, nhưng sau khi hắn chạy mấy chục cây số xong, lại không hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Anh nhất định phải đi nói với môn chủ của chúng ta, cứ huấn luyện thế này chúng ta sẽ chết mất”.
Ngô Tuấn Kiệt nở nụ cười khổ.
Những việc khác hắn chủ động lộ diện nói với môn chủ, có lẽ sẽ có thể thay đổi ít nhiều, chỉ là chuyện này hắn thực sự không tiện nói lắm.
“Tôi...”.
Những người khác đều lần lượt quỳ xuống trước mặt Ngô Tuấn Kiệt, áp lực mà Tần Cao Văn mang đến hôm nay đủ để khiến tất cả mọi người phải sởn da gà, bọn họ không muốn sống trong khổ sở giày vò như thế này mãi được.
Nếu thực sự như vậy, e rằng tuổi thọ của bọn họ đều sẽ bị giảm đi mấy năm.
“Ngô tiên sinh, anh đồng ý với chúng tôi đi”.
“Những ngày tháng thế này chúng tôi thực sự không thể chịu nổi”.
“Đây mới chỉ ngày đầu tiên, rồi thời gian dài thì chúng tôi phải làm thế nào?”.
...
Ngô Tuấn Kiệt thở dài một cách bất lực.
Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tất cả mọi người.
“Vậy để tôi cố gắng đi thử xem sao”.
...
“Kết quả huấn luyện thế nào?”.
Vương Diệu Hoa hỏi một tên đàn em.
Tên đàn em đó vội vàng đáp: “Cho dù mới là ngày đầu tiên, nhưng Tần Cao Văn đã khiến tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là...”.
“Chỉ là gì?”. Vương Diệu Hoa hỏi tiếp.
Tên đàn em nhún vai trả lời Vương Diệu Hoa: “Chỉ là những người đó đều oán trách Tần Cao Văn, anh ta thực sự có hơi đáng sợ, cường độ huấn luyện đó tôi cảm thấy người bình thường chắc chắn không chịu nổi”.
“Anh ta huấn luyện như thế nào?”.
Vương Diệu Hoa lập tức nổi lên hứng thú, cảm thấy có hơi tò mò, thế là lại hỏi.
Người đó kể toàn bộ những gì bản thân nhìn thấy hôm nay cho Vương Diệu Hoa, Vương Diệu Hoa nghe xong ngược lại còn hiện rõ vẻ hứng thú, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy.
Chỉ khi cho bọn họ áp lực đủ lớn, mới có thể khiến tiềm năng của mọi người được phát huy một cách hoàn toàn, Tần Cao Văn đúng là một giáo quan đáp ứng được tâm ý của anh ta.
“Đây chính là những gì mà tôi muốn nhìn thấy”.
Vương Diệu Hoa trả lời không hề do dự.
“Nhưng mọi người đều bắt đầu oán thán rồi, nếu cứ tiếp tục huấn luyện thế này, bọn họ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?”.
Vương Diệu Hoa nói luôn: “Nếu xảy ra vấn đề gì thật, thì cũng là do bọn họ vô dụng, tôi tuyệt đối không nuôi một đám nhu nhược chỉ biết ăn không biết làm gì cả”.
Tên đàn em âm thầm lùi xuống và không nói gì, hắn có thể cảm nhận được quyết tâm của Vương Diệu Hoa.
Anh ta muốn lợi dụng áp lực cao độ mà Tần Cao Văn đưa ra để tốc độ của dám đàn em của anh ta được tăng trưởng, nhanh chóng đón nhận đối quyết với Mãnh Hổ Môn.
Tục ngữ có câu, tức nước vỡ bờ.
Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng...
Cộc cộc cộc!
“Ai đấy?”.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Diệu Hoa tò mò hỏi.