Hắn lấy một tấm ảnh Tần Cao Văn ra đặt trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, mắt môn chủ Mãnh Hổ Môn liền sáng lên.
Vì hắn nhớ như in người trong bức ảnh, giống y hệt với bức chân dung mà Bạch Thiên Không vẽ.
“Chính là người này lấy trộm Hoa Sen Tử Vong của tổ chức Mãnh Hổ Môn các người, tên của người này là Tần Cao Văn, là bá chủ của tỉnh Thiên Hải”.
Nghe thấy cách gọi đó, môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm thấy hơi nực cười, một tỉnh Thiên Hải cỏn con lại có một nhân vật khủng như vậy.
Hắn lạnh lùng nói: “Một tên ở tỉnh Thiên Hải cũng dám chạy đến tỉnh Giang Bắc chúng ta tác oai tác quái, gan của hắn không hề nhỏ”.
“Đây chính là địa chỉ của hắn, các anh cứ đi tìm theo địa chỉ này nhất định sẽ tìm được, nhưng đến lúc đó có lấy được Hoa Sen Tử Vong thì phải trông vào vận may của anh rồi”.
Ngô Tuấn Kiệt lấy một tờ giấy ra, trên đó có viết địa chỉ nhà của Tần Cao Văn.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn đón lấy, nhìn xong nói: “Đừng có để tôi biết là cậu đang lừa tôi, nếu không tôi dám đảm bảo tổ chức Long Đằng tuyệt đối sẽ bị chúng tôi tiêu diệt chỉ trong ba ngày”.
“Điều này thì anh yên tâm, gan chúng tôi có lớn đến đâu cũng không dám lừa gạt môn chủ Mãnh Hổ Môn”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tốt nhất là như vậy”.
...
Những chuyện xảy ra hôm nay đứng từ một góc độ nào đó, thì lại đúng với tâm nguyện của Tần Cao Văn.
Vừa rồi khi nhìn thấy đám đàn em của anh, Tần Cao Văn thể hiện rõ vẻ thất vọng.
Bảo anh huấn luyện một đám người như vậy thực sự là tốn thời gian của anh, nhưng đã có giao dịch với người khác thì không tiện thất hứa.
Ai ngờ sau đó Vương Diệu Hoa lại chủ động đưa ra yêu cầu, khiến anh không còn gì vui hơn, thế là dừng lại tất cả luôn và rời khỏi tổ chức Long Đằng.
Đương nhiên anh làm dứt khoát như vậy, là vẫn còn một lý do quan trọng khác.
Đó chính là Tần Cao Văn... bây giờ có hơi nhớ Vương Thuyền Quyên rồi.
Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ đầu tiên cũng là duy nhất trong đời Tần Cao Văn.
Trước đó anh chưa từng yêu ai, khoảng thời gian giữa hai người cho dù làm việc gì cũng chưa từng tách rời nhau lâu ngày, kiểu như vậy đúng là lần đầu tiên xuất hiện.
Cả tuần nay, tối nào Tần Cao Văn cũng mơ thấy Vương Thuyền Quyên.
Anh muốn nhanh chóng gặp cô.
Sắp về tới nơi, Tần Cao Văn quyết định vào trong cửa hàng cao cấp mua cho cô một món quà.
Vừa bước vào đến tòa nhà trung tâm thương mại, bảo vệ ở cửa liền chặn Tần Cao Văn lại.
“Anh làm gì ở đây?”.
Tên bảo vệ chống hai tay lên hông, nói với Tần Cao Văn bằng giọng bất cần: “Nếu anh muốn ứng tuyển thì đi chỗ khác, ở đây đủ nhân viên rồi”.
Khóe miệng Tần Cao Văn mấp máy.
“Tôi đến để mua đồ!”.
Tên bảo vệ cười khẩy nói: “Loại anh mà cũng đòi mua đồ?”.
Anh ta nhìn Tần Cao Văn từ đầu xuống chân, khuôn mặt mang thần sắc như đang hồi tưởng, rõ ràng anh ta không hề tin đối phương có đủ thực lực kinh tế, đồ ở đây thứ rẻ nhất cũng đã vài chục nghìn tệ rồi.
Trên người Tần Cao Văn mặc toàn bộ đều là hàng vỉa hè, cả quần và áo cộng lại cùng lắm là 200 tệ.
Kiểu người này thì tên bảo vệ gặp quá nhiều rồi, bọn họ căn bản không đủ năng lực mua sắm, nhưng thích đến đây để lượn lờ nhòm ngó.
Tốn cả thời gian và công sức của bọn họ.
“Tiểu Vương!”.
Lúc này có một người thanh niên mặc vest đi tới nói với bảo vệ: “Ăn nói kiểu gì thế? Trước đây chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Cho dù là loại khách hàng nào cũng phải đối xử thật tốt”.
“Giám đốc Trần, tôi xin lỗi”.
Tần Cao Văn nói: “Loại người như anh chắc cả đời này cũng chỉ có thể làm bảo vệ thôi”.
Nói xong, anh quay người đi lên tầng.
Tần Cao Văn nhớ rất rõ trước đây Vương Thuyền Quyên nói với anh không chỉ một lần, cô rất thích một chiếc dây chuyền ở cửa hàng này, có tên là Trái Tim Đại Dương.
Nhưng giá của sợi dây chuyền có tên Trái Tim Đại Dương lại khá đắt, giá bán lên tới hơn 80 triệu tệ.
Có rất nhiều người vừa nghe thấy giá là nhụt chí.
Sau khi Tần Cao Văn bước vào, không có ai đến tiếp anh cả, rõ ràng mọi người đều cảm thấy người như anh chắc chắn sẽ không mua nổi.
Toàn bộ nhân viên ở đây đều là những nhân viên lão luyện làm lâu năm, người nào có tiền người nào không, bọn họ nhìn cái là ra.
Vốn dĩ Tần Cao Văn muốn tự đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không biết Trái Tim Đại Dương ở chỗ nào.
Anh đi đến trước mặt một cô nhân viên nói: “Chào cô, xin hỏi Trái Tim Đại Dương ở đâu vậy?”.
Cô nhân viên nhìn Tần Cao Văn, hơi nhíu mày nói: “Anh hỏi làm gì?”.
“Tôi muốn mua nó”.
Cô nhân viên không nhịn được cười, như thể nghe được câu chuyện cười rất lạ.
Anh đi mua Trái Tim Đại Dương, đùa hay sao?
“Anh ạ, tôi khuyên anh một câu, anh đừng có cố làm gì, ở đây không phải chỗ để người như anh đến mua sắm, anh mau đi đi thì hơn”.
Trong đầu Tần Cao Văn xuất hiện toàn những câu chửi thề.
Anh nói với nhân viên: “Tôi muốn mua Trái Tim Đại Dương để tặng cho vợ tôi”.
“Tôi bảo này, bây giờ tôi không có thời gian dài dòng với anh, anh có biết Trái Tim Đại Dương có giá bao nhiêu không? Hơn 80 triệu tệ anh có mua nổi không?”.
Tần Cao Văn thật thà trả lời: “Hơn 80 triệu cũng không nhiều, có gì mà không mua nổi?”.
Nhiều người sau khi nghe thấy Tần Cao Văn nói xong đều cười phá lên.
Bọn họ nghĩ có lẽ anh không hiểu được 80 triệu tệ là con số như thế nào, cho nên mới mở miệng nói khoác, loại người như anh sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tâm trạng tôi vốn không tốt, đừng có lắm lời, mau cút đi, nếu không lát nữa tôi đi gọi bảo vệ đuổi anh ra đấy”.
“Tiểu Vũ!”.
Bên tai Tần Cao Văn vang lên giọng nói quen thuộc
Sau đó Tần Cao Văn nhìn thấy giám đốc Trần vừa gặp lúc nãy đi tới, anh ta nhăn mặt nói với Tiểu Vũ: “Tôi đã nói với các cô rồi, tất cả khách hàng đều phải đối xử như nhau, sao các cô lại có thể như vậy?”.
“Giám đốc, chẳng phải anh ta đến làm loạn sao? Anh ta lại nói muốn mua Trái Tim Đại Dương, anh xem loại nhà quê như anh ta có mua nổi không?”.
Cô nhân viên tên Tiểu Vũ kia ăn nói với Tần Cao Văn rất khó nghe.
Giám đốc nói với Tần Cao Văn: “Chào tiên sinh, xin hỏi anh mua dây chuyền để tặng cho vợ của anh à?”.
“Đúng vậy?”.