Cạch!
Một đường sáng lọt vào qua khe cửa đâm thẳng vào mắt Vương Thuyền Quyên khiến cô phải quay mặt đi chỗ khác.
Đứng trước cửa là một bóng hình cao to vạm vỡ.
Người này khoanh tay trước ngực, từ từ đi về phía Vương Thuyền Quyên. Hắn cao gần hai mét, cơ thịt rắn chắc, đôi mắt màu đồng lấp láy có thần.
“Tên khốn, con gái tôi ở đâu?”
Vương Thuyền Quyên nhìn người đàn ông trước mặt chửi rủa.
“Làm gì mà hung dữ thế. Con gái cô chưa chết, tôi chăm sóc con bé tốt lắm”.
Đương nhiên Vương Thuyền Quyên không tin những gì kẻ này vừa nói. Cô siết chặt nắm đấm: “Tôi nói cho mà biết, nếu con gái tôi có xảy ra chuyện gì thì chồng tôi sẽ không buông tha cho các người đâu”.
Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường: “Cái tên Tần Cao Văn đó trong mắt tôi chỉ là rác rưởi thôi, chẳng là gì cả”.
“Mãnh Hổ Môn dám bắt hai mẹ con cô thì đương nhiên là không sợ Tần Cao Văn báo thù rồi”.
Sau khi biết được thân phận thật sự của người này, nỗi sợ hãi của Vương Thuyền Quyên càng mãnh liệt hơn. Thật không ngờ bọn chúng là người của Mãnh Hổ Môn.
Thực lực của Mãnh Hổ Môn đáng sợ tới mức nào, Vương Thuyền Quyên đương nhiên biết. Bọn chúng là một trong những môn phái hàng đầu của cả tỉnh.
Ban đầu chúng chỉ là một tổ chức hạ lưu, nhưng mấy năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của môn chủ, thực lực của chúng đã tăng vọt. Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể chèn ép cả tổ chức Long Đằng.
Môn chủ mới của Mãnh Hổ Môn còn là một trong mười cao thủ mạnh nhất nữa.
Bản lĩnh của đối phương tới mức nào thì không cần nói cũng biết.
Tại sao Tần Cao Văn lại chọc giận bọn họ chứ?
Môn chủ Mãnh Hổ Môn thở dài: “Cái thứ con sâu cái kiến như Tần Cao Văn vốn không đủ tư cách khiến chúng tôi phải ra tay thế nhưng hắn lại cứ đi cướp thứ không nên cướp của chúng tôi là Hoa Sen Tử Vong”.
Vương Thuyền Quyên tái mặt, từ sâu trong đôi mắt cô ánh lên sự sợ hãi.
Cô hiểu rất rõ tính cách của Tần Cao Văn. Chắc chắn anh không vô duyên vô cớ gây sự với người khác để cho cô và Đóa Đóa phải rơi vào nguy hiểm.
Chắc chắn có điều gì đó hiểu nhầm sau chuyện này.
“Nghe tôi nói, để tôi gặp Tần Cao Văn. Chuyện này không phải như các người nghĩ đâu, anh ấy chắc chắn không làm như vậy”.
“Đừng nhiều lời”, người này ngắt lời Vương Thuyền Quyên.
“Dù là ai thì chỉ cần đắc tội với người của Mãnh Hổ Môn cũng đều phải chết, phải trả giá cực đắt”.
Có thể nếu là trước đây khi gặp tình huống này Mãnh Hổ Môn có thể nhẫn nhịn nhưng giờ thì khác, thực lực của họ đã đủ mạnh và là một trong những tổ chức hàng đầu tỉnh.
Giờ chúng là nhân vật bá chủ, dù có là tổ chức Long Đằng hay Huyền Vũ Môn thì cũng không thể so sánh với chúng được.
“Chỉ cần có hai người trong tay thì tôi không tin Tần Cao Văn lại không tới”.
Ngay sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn đứng dậy, rời khỏi căn phòng giam lạnh lẽo.
Trong căn phòng trống trơn chỉ còn lại một mình Vương Thuyền Quyên.
Giờ phải làm sao đây?
…
Cuối cùng cũng đã về tới nhà.
Nhìn thấy căn biệt thự từ xa, Tần Cao Văn cảm thấy vô cùng ấm áp. Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên với nụ cười rạng rỡ và tiếng gọi bố trong trẻo của con gái hiện ra trong đầu anh.
Cầm Trái Tim Đại Dương trong tay, Tần Cao Văn bước vào căn biệt thự.
Vừa bước vào sân anh đã thấy có gì đó không ổn. Bầu không khí ngập tràn sự quỷ dị.
Sân vườn hỗn loạn giống như bị ai đó phá hủy.
Trực giác mách bảo với Tần Cao Văn rằng chắc chắn mẹ con Vương Thuyền Quyên đã xảy ra chuyện, nếu không cô ấy nhất định sẽ thu dọn sân vườn sạch sẽ. Dù có bận đến đâu thì người phụ nữ cũng sẽ không quên việc chăm lo cho cuộc sống của gia đình.
Tần Cao Văn lao vào trong thì phát hiện không thấy ai hết.
Anh bỗng tối sầm mặt.
“Anh Tần cuối cùng cũng về rồi à”.
Một giọng nói vang lên trong phòng khách khiến Tần Cao Văn vội vàng quay người lại.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng dậy. Người này cầm ly rượu vang trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị và sắc như dao cạo.
“Các người là ai?”
Tần Cao Văn lạnh lùng hỏi.
Hai mẹ con Vương Thuyền Quyên chính là giới hạn mà người khác không được phép chạm vào của anh. Nếu ai to gan dám khiến họ bị tổn thương thì Tần Cao Văn quyết không bỏ qua.
Người đàn ông thần bí lên tiếng: “Anh Tần đang giả vờ như chúng ta không quen biết sao? Như vậy có thú vị không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Đối với người đàn ông thần bí này, Tần Cao Văn không có chút ấn tượng nào cả.
Người đàn ông nói: “Lẽ nào anh đã quên việc Hoa Sen Tử Vong rồi?”
Hoa Sen Tử Vong sao? Kẻ này là người của Mãnh Hổ Môn.
Rầm!
Tần Cao Văn lao về phía người đàn ông, đấm thẳng vào ngực hắn khiến cho kẻ này đập mạnh vào bức tường phía sau, miệng bật máu nhưng hắn vẫn nở nụ cười quỷ dị.
“Anh Tần, trước khi ra tay với tôi thì anh nên nghĩ cho kỹ. Vợ con anh vẫn đang nằm trong tay tôi. Nếu như tôi có mệnh hệ gì thì tôi đảm bảo là vợ con anh cũng không sống được bao lâu đâu”.
Tần Cao Văn nghiến răng nói: “Anh đang uy hiếp tôi sao!”
Người kia lau máu nơi khoé miệng, lồm cồm bò dậy, ho húng hắng hai tiếng.
“Anh Tần đừng hiểu lầm. Tôi không hề có ý uy hiếp anh. Tôi chỉ đang nói sự thật, hơn nữa Mãnh Hổ Môn chúng tôi không thù không oán với anh, vậy mà anh dám cướp Hoa Sen Tử Vong của chúng tôi thì anh là người khiêu khích chúng tôi mới phải”.
Tần Cao Văn tối sầm mặt: “Mau nói, phải làm sao thì các người mới thả hai mẹ con cô ấy ra”.
“Phải vậy chứ. Anh Tần yên tâm, chúng tôi không hề có ác ý. Chỉ cần trong vòng ba ngày sau anh tới đỉnh núi Thiên Nhai là được”.
Tần Cao Văn nói: “Rốt cuộc các người định làm gì?”
“Những gì tôi nói vẫn chưa rõ sao, muốn biết đáp án thì ba ngày sau tới đỉnh núi Thiên Nhai”.
Người này ôm ngực khập khiễng bước ra khỏi phòng và biến mất trong màn đêm.
Tần Cao Văn rất muốn băm vằm hắn ra.
Từ sau khi trở về thành phố, đây là lần đầu tiên anh bị người khác uy hiếp.
Ba ngày sau, chắc chắn toàn bộ người của Mãnh Hổ Môn sẽ bị anh tiêu diệt không sót một ai.
Không nói thì người ta lại tưởng mình hiền. Bọn chúng dám động tới Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên, xem ra đã lâu rồi Tần Cao Văn chưa thực sự tạo sự uy hiếp nên để chúng quên mất sự đáng sợ và tàn nhẫn của anh rồi.
…
Thông tin này nhanh chóng bùng nổ khắp thành phố Minh Châu.
Trong nháy mắt có cảm giác như cả một vùng rộng lớn sục sôi lên. Ai ai cũng đều nắm được tình hình.