Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố - Tần Cao Văn (FULL)

Chương 83: Luân phiên vào trận

Trương Thiên Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông Cao, trong lòng vô cùng buồn thương. 

Từ trước tới nay, ông ấy là người chính trực, tính cách cương nghị. Dù hoàn cảnh xung quanh có thế nào, thái độ ông ấy vẫn như xưa, chưa từng thay đổi. 

Nhưng tính cách của ông ấy có ảnh hưởng rất lớn đến con đường tương lai. Cho dù cần cù kiên định, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn chỉ lăn lộn trên cùng một lĩnh vực. 

Người có thể khiến Trương Thiên Minh tín nhiệm không nhiều, ông Cao được xem là một trong số đó, thậm chí trong lòng ông ấy đã xem ông Cao như anh em mình. Nhưng dù có thế nào, ông ấy cũng không ngờ cuối cùng ông Cao lại đối xử với mình như vậy. 

Thật sự khiến người ta thất vọng. 

“Tôi xin anh, tôi không cố ý, tôi chỉ là quá nghèo, tôi muốn kiếm chút tiền!”. 

Trương Thiên Minh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: “Anh muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, vì sao cứ phải dùng cách này?”. 

“Gia đình tôi thật sự rất thiếu tiền, tôi không cố ý, anh cho tôi một cơ hội được không?”. 

Bây giờ ông Cao gần như sắp khóc. 

Trương Thiên Minh thở dài nói: “Năm xưa tôi thật sự đã nhìn lầm anh, vốn dĩ tôi luôn nghĩ anh cũng là một người rất chính trực, không ngờ…”. 

Ông ấy không nói tiếp nữa, trên mặt lộ ra vẻ đau thương. 

Ông Cao biết một khi Trương Thiên Minh đã hạ quyết tâm, dù sau đó mình có nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ông ấy. 

Gương mặt ông ta trở nên lạnh lùng, hỏi: “Ông xác định rồi phải không?”. 

“Luật pháp không dung tình”. 

Chỉ mấy chữ đơn giản đã khái quát thái độ của Trương Thiên Minh. 

Dù sao kết quả cuối cùng cũng đã xác định, bây giờ ông Cao đã bình tĩnh hơn, không hề sợ hãi hay hoảng loạn. 

Ông Cao nói: “Trương Thiên Minh, anh biết vì sao cả đời anh chỉ có thể xoay vòng ở vị trí này không?”. 

Trương Thiên Minh không quan tâm đến ông ta, xoay người đi. 

“Anh mãi mãi không hiểu một đạo lý, đó là nước trong quá sẽ không có cá. Anh đừng mãi tự rêu rao mình, cảm thấy mình rất thanh liêm, rất tài giỏi. Thật ra anh chỉ là quá cổ hủ, quá vô năng”. 

Mặc kệ ông ta có nói thế nào, Trương Thiên Minh vẫn không trả lời. 

Ông Cao nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, tôi bị nhốt trong tù, anh cũng không sống yên đâu. Đợi người của ông Hai biết được, ông Hai sẽ không tha cho anh!”. 

Trương Thiên Minh không nói lời nào. Bây giờ ông ấy không tức giận, chỉ cảm thấy buồn bã trong lòng. 

Ngay cả cấp dưới mà ông ấy tín nhiệm nhất cũng làm ra chuyện như vậy, phải chăng cũng đồng nghĩa hoàn cảnh xung quanh ông ấy vốn đen tối, giơ tay không thấy năm ngón. 

“Dẫn anh ta đi cho tôi!”. 

Nghe mệnh lệnh của Trương Thiên Minh, vài người mặc đồng phục đi đến, ông Cao đứng dậy nói: “Không cần, tôi cũng có chân, tôi có thể tự đi được”. 

Ông ta nghênh ngang rời khỏi phòng, đi đến trước cửa thì dừng lại, nói: “Anh Trương, hãy nhớ lời tôi vừa nói, anh cùng lắm chỉ còn có thể sống được một tuần nữa thôi”. 

Nói xong, ông ta lại cười lớn. 

Bình thường, ông Hai sẽ không hợp tác với người của nhà nước, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nếu Trương Thiên Minh làm tổn hại tới lợi ích của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng nhân nhượng. 

Năm xưa, ông Hai đã tốn rất nhiều tiền cho ông Cao, để vào thời khắc quan trọng có thể dùng tới ông ta. Kết quả chiếc đinh này lại bị Trương Thiên Minh nhổ tận gốc. 

Ông Hai sẽ không từ bỏ ở đây. 

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Cao Văn và Trương Thiên Minh. 

“Xin lỗi cậu Tần, là tôi quản lý không nghiêm”. 

Tần Cao Văn có thể cảm nhận được trong giọng nói ông ấy chứa đựng nỗi buồn. 

Anh cười nói: “Không sao, tôi sẽ bảo vệ anh”. 

Ông ấy không nói gì. 

Sau đó, Tần Cao Văn lại nói: “Anh có biết điều khó khăn nhất đối với một con người là gì không?”. 

Trương Thiên Minh ngồi trên ghế, không nói gì, chỉ lắc đầu. 

“Là làm chính mình”. 

Tần Cao Văn nói tiếp: “Luôn sẽ có người nghĩ mọi cách để chi phối ý kiến của anh, chỉ ra một con đường trong cuộc đời anh, nhưng anh đừng quên, cuộc sống của anh không thuộc về bất kỳ ai khác, mà chỉ thuộc về bản thân anh”. 

Trương Thiên Minh yên lặng lắng nghe. 

“Dù người xung quanh anh có thế nào, anh đừng bao giờ bị ảnh hưởng bởi bọn họ. Tôi tin anh!”. 

Năm xưa, người được Tần Cao Văn cứu quả thật rất nhiều, nhưng Trương Thiên Minh chắc chắn là người độc nhất vô nhị. 

Ông ấy rất chính trực. Một loại chính trực giống như tấm thép, hoàn toàn không thể bẻ cong. 

Kiểu tính cách này rất hiếm thấy trong xã hội đen tối hiện nay. 

Trương Thiên Minh lại hỏi: “Sự kiên trì của tôi thật sự có tác dụng sao?”. 

“Tin tôi nhất định có tác dụng!”. 

Tần Cao Văn tỏ thái độ vô cùng kiên định. Cho dù anh không rõ chuyện của nhà nước, nhưng anh có thể cảm nhận được Trương Thiên Minh là một người tốt, cũng là một người có thể độc lập tự chủ. 

Trương Thiên Minh gật đầu, khẽ giọng đáp: “Tôi hiểu rồi”. 

… 

Trên xe. 

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Tần Cao Văn vẫn chưa xuống, Vương Thuyền Quyên hơi lo lắng, liệu anh và ông Cao có dùng vũ lực với nhau không. 

Vương Thuyền Quyên từng thấy thực lực của Tần Cao Văn, cô không sợ Tần Cao Văn bị thương, chỉ là nếu xảy ra xung đột với người của nhà nước, sau này cất bước sẽ rất gian nan. 

Đó là điều mà Vương Thuyền Quyên không muốn nhìn thấy. 

Cửa xe mở ra, Vương Thuyền Quyên chuẩn bị lên lầu xem sao, lại phát hiện Tần Cao Văn đã đi xuống lầu, trên mặt hiện lên nụ cười. 

“Sao giờ anh mới xuống?”, Vương Thuyền Quyên tò mò hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”. 

“Vừa rồi làm lỡ mất thứ mà em muốn, anh lấy về được rồi”. 

Tần Cao Văn đưa giấy phép kinh doanh cho Vương Thuyền Quyên. 

Vương Thuyền Quyên cầm nó trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại. Rõ ràng vừa rồi thái độ của ông Cao ác liệt như vậy, vì sao vừa gặp Tần Cao Văn lại ngoan ngoãn dâng giấy phép kinh doanh ra? 

Cách đối xử trước và sau khác biệt thật lớn. 

Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao chuyện khó thế nào anh cũng có thể giải quyết được?”. 

Tình yêu của phụ nữ đối với đàn ông thường bắt đầu từ sự sùng bái, Vương Thuyền Quyên đối với Tần Cao Văn cũng là như vậy. 

Tần Cao Văn cười đáp: “Bởi vì những khó khăn này đều có liên quan đến em, vậy thì với anh sẽ không phải là khó khăn nữa”. 

Lúc này, sắc mặt Vương Thuyền Quyên đỏ lên, im lặng cúi đầu, hiện rõ vẻ xấu hổ. 

Tần Cao Văn hôn lên trán cô, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi đón Đóa Đóa tan học đi”. 

“Vâng”. 

… 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận