Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Ở phòng khách rộng lớn trong biệt thự nhà họ Cố.

Bà cụ Cố cầm một bản hợp đồng trên tay, xem kỹ, lật đến mấy trang sau, đọc lại cẩn thận.

“Ai có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không? Bộ phận pháp chế của tập đoàn làm gì vậy? Cố Hiểu Huy, bộ phận pháp chế do cháu quản lý, người tiếp nhận dự án là cháu, tại sao cháu không kiểm tra toàn bộ các điều khoản trong hợp đồng. Kể cả cháu không kiểm tra nội dung hợp đồng thì tại sao bộ phận pháp chế cũng không xem xét kỹ lưỡng?”

Bà cụ Cố giơ hợp đồng trên tay lên, sắc mặt lạnh lùng chất vấn. Những người bên dưới nghe thấy những lời này đều cúi gằm mặt xuống, không ai dám nói lời nào.

Ai mà ngờ được hợp đồng quan trọng như vậy lại xảy ra vấn đề, càng không ngờ được Cố Tuyết Cầm lại thêm vào điều khoản bổ sung trong phụ lục hợp đồng.

“Bà ơi, không phải chúng cháu kém cỏi mà là đối phương quá xảo quyệt! Ai mà ngờ được là nó lại giở trò trong phụ lục hợp đồng, người đàn bà này thật đáng chết!”, Cố Hiểu Huy tức giận nói.

“Thế này mà vẫn nói là không phải do các người kém cỏi, thế bà hỏi cháu, các điều khoản bổ sung không có hiệu lực à?”

Bà cụ Cố cầm hợp đồng trong tay hỏi, mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, không dám trả lời.

“Sao lại không nói gì? Không lẽ đến kiến thức cơ bản về pháp lý mà các người cũng không biết sao?”, bà cụ Cố lại hỏi.

“Bà ơi, Tần Tiểu Manh cũng hỏi cháu như thế!”, Cố Hiểu Huy vô cùng xấu hổ nói.

“Haha… Vậy cháu nói cho bà biết, bây giờ phải làm thế nào?”, bà cụ Cố cười lạnh một tiếng và hỏi.

“Việc này…”

Vẻ mặt Cố Hiểu Huy vô cùng khó xử, nếu biết phải làm như thế nào thì anh ta còn đứng ở đây làm gì, điều anh ta có thể làm được là gọi điện cho Cố Tuyết Cầm mắng một trận, nhưng có vẻ như cũng không mắng được mà ngược lại còn bị chọc tức điên lên.

Cố Tuyết Cầm này thật đáng chết, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn như âm hồn bất tán thế? Trong lòng Cố Hiểu Huy hận đến cực độ.

“Bây giờ chỉ có thể dùng cái bản mặt già này đi đàm phán với đại tiểu thư nhà họ Tần rồi”.

Một lúc lâu sau, bà cụ Cố mới lạnh lùng nói. Những người ở bên dưới nghe thấy vậy liền vội vàng lấy điện thoại gọi đến công ty của Tần Tiểu Manh.

“Alo, xin chào, ai thế?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh.

“Chào cháu, tôi là Nam Cung Vân, gia chủ nhà họ Cố, tôi muốn bàn bạc về việc hợp tác với quý Tập đoàn”, bà cụ Cố vô cùng khách khí nói.

“Cháu đã nói rồi, cháu chỉ làm việc với người phụ trách có liên quan. Trong hợp đồng viết thế nào thì làm thế đấy, không có gì phải bàn bạc”, Tần Tiểu Manh nghe thấy thế, nói một cách lạnh lùng.

“Cô Tần, bà đây cũng có tuổi rồi, không lẽ cháu không nể mặt tôi một tý sao?”, bà cụ Cố lạnh lùng nói.

“Bà muốn cậy mình có tuổi mà lên mặt sao? Chưa bao giờ nghe nói tuổi tác lớn có thể dùng để lên mặt”, Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì không còn gì để nói.

“Cháu…”

Bà cụ Cố nghe xong liền không nói nên lời, bà ta không có ý như vậy, nhưng Tần Tiểu Manh có thể đã hiểu sai ý bà ta.

“Nếu không có việc gì thì cháu cúp máy đây”, Tần Tiểu Manh lại nói.

“Cô Tần, về chuyện hợp đồng là do vấn đề của bên tôi, là bọn trẻ làm bừa, không biết nặng nhẹ, thêm vào một số điều khoản không nên có trong hợp đồng mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay”, bà cụ Cố vội vàng nói.

“Một hợp đồng quan trọng như vậy lại để bọn trẻ con làm loạn sao? Nhà họ Cố nhà các người đúng là khiến cho người khác không còn gì để nói đấy. Cháu thấy bà cũng không thích hợp làm chủ nhà họ Cố nữa rồi, bà quản lý một gia đình lớn mà lại để thành ra nông nỗi này, bà tưởng rằng mình là Võ Tắc Thiên à? Cháu cho các người thời gian ba ngày, hy vọng các người có thể đưa ra một cách giải quyết khiến hai bên đều hài lòng, nếu không thì cứ giải quyết theo pháp luật đi!”, lời nói của Tần Tiểu Manh vô cùng sắc bén.

“Cháu…”

Bà cụ Cố nghe xong đang định nói gì đó thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, Tần Tiểu Manh đã cúp điện thoại, mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này đều nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.

Lúc này, Long Thiên Tiếu vẫn đang nằm trên giường của Cố Tuyết Cầm nghịch điện thoại.

“Trong vòng một tiếng đồng hồ, bà nội của cô chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cô”, Long Thiên Tiếu ung dung nói.

“Sao anh lại biết?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu và hỏi.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì Cố Hiểu Huy sẽ đi tìm bà ta giải quyết vấn đề, bà cụ sẽ thử gọi cho Tần Tiểu Manh, Tần Tiểu Manh chắc chắn sẽ mắng cho bà ta một trận. Lúc đó bà ta sẽ nhận ra ai mới thật sự là bố!”, Long Thiên Tiếu nói một cách thong dong.

“Cũng gần giống như tôi nghĩ”, Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế cũng nhẹ nhàng nói.

“Đợi lát nữa bà ta gọi điện thoại đến, cô cứ nói theo những gì tôi đã dặn cô là được rồi”, Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ đáp một tiếng.

“Buzz buzz buzz…”, Long Thiên Tiếu vừa nói dứt lời thì điện thoại của Cố Tuyết Cầm rung lên.

“Gọi đến rồi”.

Cố Tuyết Cầm nhìn màn hình điện thoại và nói.

“Nghe đi”, Long Thiên Tiếu nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì nghe điện thoại.

“Alo, xin hỏi ai thế?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Tuyết Cầm à, là bà nội đây”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của bà nội Cố Tuyết Cầm.

“À thì ra là bà nội à, bà tìm cháu có việc gì thế ạ?”

Cố Tuyết Cầm biết thừa còn cố hỏi, nhìn thấy Long Thiên Tiếu ở bên cạnh nháy mắt, cô nhịn không được siết chặt cánh tay Long Thiên Tiếu, tên khốn này chỉ biết gây rối vào thời điểm then chốt.

“Thực ra cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi thăm xem gần đây cháu sống thế nào”.

Bà cụ cố có chút ngại ngùng nói, làm gì có chuyện không có việc gì mà còn là việc lớn, chỉ là lúc này không tiện mở miệng.

“Cháu sống thế nào không phải là bà biết rõ hay sao? Chúng ta mới gặp nhau hôm qua đó! Bà đã cướp đi dự án từ tay cháu, còn nói với cháu nếu không mua được biệt thự trên đỉnh núi thì đừng bao giờ về nhà họ Cố nữa. Bà đã quên những lời này rồi sao? Biệt thự trên đỉnh núi đắt như vậy, cháu tất nhiên là không mua nổi rồi. Bây giờ cháu không phải là người nhà họ Cố nữa rồi, cả đời này cũng không phải nữa rồi”, Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.

“Đó là những lời bà nói trong lúc tức giận, cháu là máu mủ của nhà họ Cố, chuyện này là không bao giờ thay đổi”.

Bà cụ Cố giả tạo nói, vì một cái hợp đồng lớn này, bà ta không còn cách nào khác, cho dù là giả vờ thì cũng phải diễn tiếp.

“Bà đừng nói như vậy, bà là chủ gia đình nên lời nói rất có giá trị, một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất, lời nói thay đổi nhanh chóng là đại kỵ của người cầm quyền. Bà nội là người đứng đầu nhà họ Cố, không thể không để ý đến đại cục. Cháu đã đi thì cũng đi rồi, có gì to tát đâu”.

Cố Tuyết Cầm lại nói tiếp, nếu bà muốn diễn tiếp thì cháu sẽ diễn cùng bà, cứ diễn tiếp xem ai thấy ghê tởm hơn.

“Việc này…”

Bà cụ Cố nghe vậy liền muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy những gì muốn nói đều bị Cố Tuyết Cầm chặn đứng, đây đúng là kiểu không biết nói chuyện.

Nhấn Mở Bình Luận