Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Chương 225: Chỉ có đường chết

“Cái đó, ông chủ, cô chủ không cho tôi nói. Cô ấy nói chuyện này không liên quan đến gia tộc, cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm”.

Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao vô cùng khó xử nói.

“Hay cho câu tự chịu trách nhiệm? Con bé có bao nhiêu năng lực mà có thể tự gánh trách nhiệm? Nó muốn tự gánh chịu, cũng không nghĩ người khác có để cho nó làm như vậy hay không? Chỉ có nó muốn làm thế thôi!”

Lời nói của vệ sĩ khiến Lục Huyền Cơ rất tức giận, ông ta suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Ông ta không biết Long Thiên Tiếu là người như thế nào, ông ta chỉ biết rằng thực lực của Long Thiên Tiếu vượt xa mình, vô cùng kinh khủng. Chọc phải người như vậy, sẽ khiến cả nhà họ Lục gặp nguy hiểm.

Trước mặt Long Thiên Tiếu, ông ta không là gì cả, vậy thì nhà họ Lục chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.

“Ông chủ, tôi đã khuyên cô chủ, nhưng cô ấy không nghe. Tôi cũng biết ông chủ nhất định sẽ không đồng ý làm như vậy”.

Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao lại nói.

“Nếu đã như vậy, cậu gọi điện về để làm gì?”

Lục Huyền Cơ tức như điên nói.

“Lúc cô chủ ra ngoài, cô ấy quên mang theo túi ngủ để cắm trại, trong nhà có thể phái một người đến đây không, chúng tôi đang ở núi Mang phía Bắc thành phố”.

Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng nói của vệ sĩ.

“Tút tút!”

Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy, lập tức cúp máy.

“Ngay lập tức, lập tức, đến núi Mang, mau lên!”

Lục Huyền Cơ liền hiểu ra, tên vệ sĩ này đang bắn tin. Người này luôn đi theo Lục Thanh Dao, luôn luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm trái lời con bé.

Lục Thanh Dao ơi là Lục Thanh Dao, cháu đúng là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều, còn không bằng cả một tên vệ sĩ, thật đáng chết! Trong lòng Lục Huyền Cơ vô cùng tức giận, ông ta ra lệnh cho cấp dưới, nhưng bản thân lại vội vàng đi ra ngoài.

“Ông chủ, bây giờ thành phố Lâm Giang đang bị kiểm soát đi lại chặt chẽ. Tôi mới biết tin, bên phía cảnh sát đang tìm một đứa trẻ mất tích. Muốn ra khỏi thành phố phải trải qua đủ loại kiểm tra, tôi đoán không có cách nào ra khỏi thành phố trong vòng 1-2 giờ đồng hồ”.

Lục Huyền Cơ vừa kết nối điện thoại, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói lo lắng. Nghe được tin này, lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.

Cả thành phố bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ để tìm một đứa trẻ bị thất lạc, nhà ai lạc con mà có thể khiến cả thành phố thiết quân luật?

Thành phố Lâm Giang lớn như vậy, đôi lúc cũng có trẻ con bị mất tích, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe đến việc giới nghiêm toàn thành phố cả.

Việc thành phố thiết quân luật vì một đứa trẻ cho thấy rằng địa vị của bố mẹ nó vô cùng quan trọng, mà đứa trẻ này thể nào cũng là con gái của Long Thiên Tiếu, sự tình ngày càng nghiêm trọng rồi.

“Bất luận dùng cách nào, chúng ta phải tìm được cô chủ trước một bước, nếu không khó mà giữ được mạng của con bé”.

Lục Huyền Cơ vội vàng nói, nếu ông ta tìm được Lục Thanh Dao trước, con bé vẫn có khả năng sống sót, nếu như Long Thiên Tiếu tìm thấy trước, vậy thì khó mà nói.

“Anh cả, theo như cách anh nói. Cô gái đó lẽ ra phải dẫn Tiểu Tịch đến núi Mang. Ngọn núi này rất rộng, địa hình phức tạp, công cuộc tìm kiếm vô cùng khó khăn. Cho dù huy động toàn bộ cảnh sát ở thành phố Lâm Giang đến, cũng không thể hoàn thành việc tìm kiếm trước sáng sớm ngày mai. Hơn nữa, nếu điều động tất cả lưc lượng cảnh sát, chỉ sợ là an ninh của thành phố không được bảo đảm”.

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa duy trì liên lạc với Lâm Hy.

Nghe được cuộc đối thoại giữa Long Thiên Tiếu và Lâm Hy, trong lòng Cố Tuyết Cầm cũng rất tò mò, mặc dù người phụ nữ này gọi Long Thiên Tiếu là anh cả, nhưng có vẻ cô ấy rất lợi hại.

Hơn nữa, phương thức trao đổi kiểu này, không phải là cách nói chuyện giữa một người phụ nữ và anh cả, mà là của cấp trên với cấp dưới.

Nhận thấy được chi tiết như vậy, Cố Tuyết Cầm càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Lâm Hy và Long Thiên Tiếu.

“Huy động lực lượng cảnh sát có thể điều động, đồng thời cô gắng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng. Chắc cô ta không dám làm gì Tiểu Tịch đâu”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại không chắc chắn.

Long Tiểu Tịch là người mà anh tuyệt đối không thể để cho ai chạm vào, bất kì ai đều không được, anh không cho phép tồn tại nhân tố bất định nào.

Mà hành vi bắt Long Tiểu Tịch, đã khiến mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, điều này khiến anh vô cùng tức giận.

“Tôi hiểu rồi anh cả. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp những người khác tham gia tìm kiếm”.

Lâm Hy lại nói, sau khi Long Thiên Tiếu đáp lại, Lâm Hy liền cúp máy.

Lâm Hy vừa mới cúp máy, cô lại nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô nhìn vào màn hình hiển thị, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe máy.

“Xin hỏi là ai vậy, tôi không có thời gian, có chuyện gì mau nói đi”.

Lâm Hy có chút cấp bách nói.

“Dạ Diên, rốt cuộc thành phố Lâm Giang đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả thành phố đều bị thiết quân luật, tại sao sở cảnh sát lại như ngồi trên đống lửa vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.

“Xin hỏi anh là ai?”

Lâm Hy hỏi, người bình thường sẽ không gọi cô như vậy. Dạ Diên, là mật danh của cô, chỉ có những người ở trong chiến khu Nam Cảnh mới gọi cô như vậy.

“Tôi là Bách Lý Vô Cầu, không phải là cô đưa tôi đến thành phố Lâm Giang sao, thậm chí cô còn không nhận ra giọng của tôi à? Cô Lâm Hy?”

Đầu dây bên kia, Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói.

“Con gái anh cả mất tích rồi. Bây giờ đang tìm kiếm khắp thành phố”.

Sau khi biết đối phương là ai, Lâm Hy mới nói ra.

“Ai làm?”

Nghe thấy vậy, giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Bước đầu xác định là Lục Thanh Dao-cô chủ lớn nhà họ Lục ở Đông Hải, nhưng hiện tại vẫn không có cách nào xác định được vị trí của cô ta”.

Lâm Hy đáp.

“Dạ Diên, thuộc hạ của cô làm ăn kiểu gì thế? Thiết quân luật khắp thành phố có tác dụng gì, tại sao cô không sử dụng lực lượng của Nam Cảnh? Lâm Giang là một thành phố quan trọng như vậy, cô đừng nói với tôi rằng chiến khu không bố trí lực lượng phòng vệ ở đây đấy nhé!”

Giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu rất lạnh lùng, những lời này giống như là đang chất vấn hơn.

“Tôi…”

Nghe thấy vậy, Lâm Hy mở miệng ra, nhất thời bị hỏi đến mức không biết nên nói gì.

“Đừng nói với tôi bây giờ cô đã lui binh rồi nhé? Cô có thân phận gì, cô tự biết. Lực lượng hàng đầu ở Nam Cảnh vẫn nằm trong tầm kiềm soát của cô! Cho dù không thuộc quyền quản lý của cô nữa, nhưng dựa vào thế lực nhà họ Lâm, chẳng lẽ không điều động được mấy người chắc? Dạ Diên, tôi nói cho cô biết, nếu đứa trẻ đó xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô, tôi cũng không giữ bí mật cho các người nữa đâu. Đến lúc đó, tất cả mọi người ở Nam Cảnh sẽ biết mọi chuyện về vụ đứa trẻ bị giết hại năm đó, bọn họ sẽ không quan tâm, báo thù cho Long Vương và Long công chúa của mình”.

Lời lẽ của Bách Lý Vô Cầu vô cùng sắc nhọn, Lâm Hy có thể nghe ra, trong ngữ khí của Bách Lý Vô Cầu tràn đầy vẻ hung ác.

Cô hiểu được một chút về ân oán thù hận giữa anh cả và Bách Lý Vô Cầu, hai người từng vào sinh ra tử, cũng từng chém giết lẫn nhau, sau đó có xảy ra xích mích vì một số chuyện, nói tóm lại bên trong rất phức tạp.

Nhấn Mở Bình Luận