Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Chương 241: Kẻ cặn bã không nên sống


Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng không có trả lời đám côn đồ đó, mà anh vượt qua bọn họ, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt bà lão và cô bé mập.

“Chàng trai trẻ, đi, đi mau, cậu đến đây làm gì? Tôi không biết cậu, cậu đừng xen vào chuyện của người khác”.

Bà lão thấy Long Thiên Tiếu bước tới liền đẩy anh ra. Trong lòng bà biết rõ, bọn côn đồ tóc xanh tóc vàng trước mặt không dễ trọc. Có mình Long Thiên Tiếu tới chỉ có nước ăn đòn.

Bị đánh vẫn là chuyện nhỏ, cách đó không xa còn có một người phụ nữ xinh đẹp và một đứa trẻ, bà không muốn liên lụy đến người khác.

“Mẹ tôi cũng chạc tuổi bà, nếu ai dám ra tay với mẹ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta sống không bằng chết”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn bà lão, sau đó nói.

“Tôi không có con trai, con trai tôi đã chết từ lâu, chàng trai trẻ, cậu đi đi, không cần phải rước họa vào thân!”

Bà lão lắc đầu lia lịa, chỉ có mình chàng trai này, sao có thể đối phó với đám người kia chứ, đây không phải là liên lụy đến người khác sao? Khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa, bà lão càng kiên quyết muốn đuổi Long Thiên Tiếu đi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật sự rất nguy hiểm nếu gặp phải đám côn đồ kia, lẽ nào người thanh niên này không hiểu đạo lý đó sao? Lẽ nào cậu ta không thấy ánh mắt của đám côn đồ nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó sao?

Ánh mắt Long Thiên Tiếu rơi trên người cô bé mập, cô bé bị đá ngã trên mặt đất, trên mặt còn có vết máu bầm tím.

“Cháu cảm thấy thế nào, trên người có chỗ nào đau không?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

Cô bé mập nghe vậy, đôi mắt sáng ngời chuyển động, lắc đầu tỏ ý không sao.

“Cháu và bà nội ở đây nhé, chú sẽ lo chuyện tiếp theo”.

Long Thiên Tiếu trấn an, nói xong, anh bèn đứng dậy. Lúc này, đám côn đồ đó đang nhìn Cố Tuyết Cầm, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, căn bản không quan tâm đến tình huống bên này.

“Thằng kia, người phụ nữ đó là vợ của mày sao”.

Tên tóc xanh đi tới trước mặt Long Thiên Tiếu, chỉ vào Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Đúng”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Ok, vợ mày bị bọn tao trưng dụng rồi, giờ mày có thể cút”.

Tên tóc xanh dùng ngón tay chọc vào ngực Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Những tên côn đồ khác nghe vậy đều cười ồ lên.

“Từ ‘trưng dụng’ dùng hay đó, anh Thái Khôn giỏi thật!”

“Ha ha, đại ca thật đúng là người có tài”.

“Chẳng thế à, dù sao cũng là người có văn hóa, ha ha ha ha!”

Đám côn đồ đó gào thét, cười vang bốn phía.

Chỉ là lúc này, Long Thiên Tiếu nắm lấy ngón tay của tên tóc xanh đang chọc vào ngực anh, hắn ta muốn rút tay ra, nhưng không rút được, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.

“Thằng kia, buông ra, mày muốn chết hả?”

Sắc mặt tên tóc xanh liền thay đổi, vội vàng rống lên.

“Răng rắc!”

Long Thiên Tiếu nắm lấy ngón tay của tên tóc xanh, một âm thanh gãy giòn tan truyền đến, dưới ngón tay của tên tóc xanh, lộ ra một mảng xương dày.

“A!”

Tên tóc xanh ngước lên trời gào thét, đau đến nỗi mắt trợn trắng.

“Bịch!”

Long Thiên Tiếp đạp một cước lên người tên tóc xanh, cả người hắn ta lao ra ngoài khoảng 5-6 trượng, còn xoay hơn ba vòng rưỡi.

“Thứ rác rưởi như chúng mày, xã hội này không cần. Sống làm gì cho lãng phí không khí”.

Sau khi xử lý xong tên tóc xanh, ánh mắt Long Thiên Tiếu vẫn như cũ, lãng đạm nói.

“A! Đau đau, giết nó, giết chết con chó cái này cho tao”.

Tên tóc xanh nắm chặt ngón tay mình, giãy dụa trên mặt đất, nhịn không được gầm lên.

“Lên”.

Long Thiên Tiếu làm động tác ngoắc ngoắc tay khiêu kích đám côn đồ. Bọn họ thấy vậy đưa mắt nhìn nhau. Nhưng Long Thiên Tiếu có thể nhìn ta, trong bảy tám tên côn đồ, có mấy tên đang rút dao bổ dưa từ phía sau ra.

Loại chuyện mờ ám lén lút này, đương nhiên không thể qua được mắt Long Thiên Tiếu.

“Lên hết đi, giết chết nó!”

Một tên côn đồ gầm lên, sau lưng rút một con dao bổ dưa ra, nhắm về phía Long Thiên Tiếu.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm liền che mắt Long Tiểu Tịch lại, trẻ con không nên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đáng sợ như vậy. Cố Tuyết Cầm vô cùng tin tưởng vào sức mạnh của Long Thiên Tiếu.

Con dao bổ dưa chĩa về phía Long Thiên Tiếu, thân thể anh khẽ nghiêng sang một bên, anh đấm vào xương sườn của tên cồn đồ đó, con dao trên tay hắn ta rơi xuống đất.

Cả người Long Thiên Tiếu bay lên trời, đạp một chân vào vai của tên côn đồ, hắn ta không chịu nổi sức nặng, hai chân khuỵu xuống, trực tiếp quỳ trước mặt Long Thiên Tiếu, khóe miệng toàn là máu tươi, hơi thở yếu dần đi.

Mấy tên còn lại xông lên, nhưng vị trí của Long Thiên Tiếu vô cùng quỷ dị, bọn họ thậm chí không thể chạm tới tay áo của anh.

“Bịch bịch bịch!”

Cơ thể của mất tên côn đồ lần lượt bị hất tung lên không trung, tất cả đều nằm trên mặt đất, tiếng kêu gào thảm thiết, xem ra người nào cũng bị thương rất nặng. Mấy tên lần lượt xông lên, kết quả cũng không thể tệ hơn.

Trước mặt Long Thiên Tiếu có nhiều người là thế, nhưng bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, những người chứng kiến đều ngẩn ra, mẹ nó chứ, đây có còn là người nữa không? Mạnh đến mức như vậy?

“Rác rưởi!”

Long Thiên Tiếu nhặt một con dao lên, đi về phía tên tóc xanh, kề dao vào cổ hắn ta.

“Mày mày muốn làm gì? Giết người là phạm pháp đó!”

Tên tóc xanh thấy vậy, lập tức hoảng sợ, ngồi phịch trên mặt đất, không ngừng lùi về phía sau.

“Giết người là phạm pháp, nhưng mày không phải là người, mày là rác thải. Tao đang nghĩ, có nên chém mày bằng một đao không”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, đánh bại nhiều người như thế, nhưng dường như anh không tốn một chút sức lực nào vậy, thậm chí hơi thở của anh còn rất ổn định.

“Anh anh đừng có mà làm xằng làm bậy. Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, mong anh bỏ qua!”

Đụng phải ánh mắt của Long Thiên Tiếu, hắn ta cảm thấy nguy hiểm đang bao phủ lên mình, như thể hắn ta sẽ chết bất cứ lúc nào vậy.

Mẹ nó, sao hôm nay xui xẻo thế, gặp phải tên sát nhân này.

“Rầm!”

Long Thiên Tiếu giẫm lên cánh tay tên tóc xanh, trực tiếp giẫm nát cánh tay của hắn ta.

“A!!! Đau, đau, giết tôi đi, giết tôi đi!”

Tên tóc xanh hét lớn, suýt chút nữa ngất đi vì đau.

“Nếu là 5 năm trước, đám rác rưởi các người đều phải chết”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn bọn côn đồ, nói bằng giọng điệu lãnh đạm. Khi đám người đó thấy ánh mắt của Long Thiên Tiếu, tất cả đều sợ hãi không thôi.

Bọn họ thua rồi, người đàn ông này quá dị thường, quả thực là ma quỷ.

Tên tóc xanh bị anh bẻ gãy một ngón tay, giờ cánh tay lại bị bóp nát, trông bộ dạng đó, phỏng chừng cả tay của hắn ta tàn phế rồi.

“Cút đi, đừng để tao nhìn thấy chúng mày lần thứ hai ở thành phố Lâm Giang!”

Long Thiên Tiếu ném con dao bổ dưa xuống, con dao đó bay thẳng về phía tên tóc xanh, đáp xuống sàn bê tông trước mặt hắn ta, trực tiếp cắm thẳng vào đó.

Đám người thấy vậy, trong lòng được một phen chấn động, đây là người hay là quỷ, tiện tay vứt, con dao bổ dưa cắm thẳng vào nền bê tông?

“Bà ơi, bà không sao chứ!”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đi tới, bởi vị cảnh tượng ở đây quá đáng sợ, cô không cho Long Tiểu Tịch đi theo, mà để cô bé ở trong xe.

Nhấn Mở Bình Luận