Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Con người Cố Hiểu Huy làm người, hành sự chẳng có tính sáng tạo gì, chỉ có thể làm những việc bắt chước người khác, quả là vô cùng ấu trĩ”.

Cố Tuyết Cầm nói tiếp. Từ logic này suy ra, về cơ bản cô đã biết Cố Hiểu Huy định làm gì rồi.

“Cô biết rồi là tốt, đề phòng một chút là được”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ lãnh đạm nói.

“Biết rồi, anh yên tâm! Tôi đi tắm đây”.

Cố Tuyết Cầm đứng dậy, mỉm cười và nói, nói xong liền cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Tất cả các phòng trong biệt thự đều có nhà tắm và nhà vệ sinh, tất cả các trang thiết bị đều khá đầy đủ.

Sau khi Cố Tuyết Cầm đi vào, trong nhà tắm liền truyền đến tiếng nước chảy, xuyên qua tấm kính, Long Thiên Tiếu có thể lờ mờ nhìn thấy thân hình gợi cảm của Cố Tuyết Cầm, điều này làm cho trong lòng Long Thiên Tiếu có chút nhộn nhạo.

Anh đã kiềm chế nhiều năm như vậy, nhìn thấy cảnh tượng kia, một cỗ xung động nguyên thủy nào đó trong lòng anh như bùng lên lần nữa, nên anh chỉ có thể quay mặt đi và cố gắng không nhìn nó.

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Cố Tuyết Cầm đổ chuông, Long Thiên Tiếu liếc nhìn, là Cố Thiếu Duy gọi đến.

“Ai gọi đấy?”, Cố Tuyết Cầm ở trong nhà tắm cũng nghe thấy tiếng chuông bên ngoài, liền hỏi.

“Cố Thiếu Duy”, Long Thiên Tiếu nói.

“Anh nghe giúp tôi với, xem xem có việc gì!”

Cố Tuyết Cầm đáp lại, đứa em trai này của cô rất ít khi gọi điện cho cô. Nó khá là thân thiết với Vương Mỹ, nhưng lại khá xa cách với người chị gái này, trừ việc xin tiền mỗi tháng thì rất ít liên lạc.

“Được”, Long Thiên Tiếu đáp.

“Chị à?”

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thiếu Duy.

“Cậu có việc gì?”

Long Thiên Tiếu nói. Nghe thấy đầu bên kia là giọng của một người đàn ông, Cố Thiếu Duy sửng sốt.

“Anh là ai? Tại sao anh lại cầm điện thoại của chị tôi?”, Cố Thiếu Duy hỏi.

“Long Thiên Tiếu. Cậu có việc gì sao?”, Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Tên vô dụng nhà anh, nghe điện thoại của chị tôi làm gì? Chị tôi đâu?”

Cố Thiếu Duy nghe thấy vậy, vô cùng chán ghét nói. Cậu ta không ở nhà đã một thời gian rồi, nên không nhận ra giọng của Long Thiên Tiếu nữa.

“Cô ấy đang tắm, một lát nữa sẽ xong”, Long Thiên Tiếu chỉ lãnh đạm nói.

“Anh đang ở trong phòng của chị tôi à?”, Cố Thiếu Duy lại hỏi.

“Sao nào?”, Long Thiên Tiếu trả lời như một lẽ đương nhiên.

“Long Thiên Tiếu, tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh mau cút ra khỏi phòng của chị tôi. Ai cho anh vào phòng của chị tôi hả? Để một tên vô dụng như anh vào phòng, sau này chị tôi làm sao lấy được chồng hả? Không lẽ đồ vô dụng nhà anh còn muốn chị tôi ở với anh cả đời hay sao? Mau cút ra ngoài nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay”.

Lời của Cố Thiếu Duy vô cùng dữ dội và gay gắt nhưng sắc mặt của Long Thiên Tiếu vẫn như cũ không hề thay đổi.

“Cậu đã quên mất sự việc của Tôn Hạo rồi, đi ra ngoài lâu rồi nên quên cũng là chuyện bình thường”, Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày và nói.

“Sao thế? Có chuyện gì thế?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ nhà tắm đi ra, thân hình gợi cảm chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt, cả người vô cùng quyến rũ.

“Cô tự nghe đi”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, sau đó bật loa ngoài.

“Long Thiên Tiếu, đồ vô dụng, anh có nghe thấy không, cút ra khỏi phòng của chị tôi, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay”.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Thiếu Duy, Cố Tuyết Cầm nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.

“Cố Thiếu Duy, em bị điên à?”, Cố Tuyết Cầm tức giận nói.

“Chị, có chuyện gì thế, em nghe mẹ nói chị để cho tên vô dụng đó vào phòng chị, còn cùng anh ta đi làm rồi tan làm hả? Chị thân cận với anh ta như vậy thì sau này làm sao lấy chồng được?”

Cố Thiếu Duy nghe thấy giọng của Cố Tuyết Cầm thì vội vàng nói.

“Cố Thiếu Duy, em nói lung tung gì đấy? Sau này ai định lấy chồng? Chị đã kết hôn rồi, chị và anh ấy đã có giấy chứng nhận kết hôn, vì sao anh ấy không thể vào phòng của chị?”

Khi Cố Tuyết Cầm nghe những lời này liền tức giận, tại sao những người này cứ thích xen vào việc của cô, đặc biệt là việc kết hôn, chẳng lẽ cô không thể tự mình quyết định cùng ai sống cả đời sao? Tại sao những người này cứ thích quyết định thay người khác?

“Chị, có phải chị điên rồi không? Anh ta là một tên vô dụng, ăn uống, sinh hoạt đều là chị lo, chị còn muốn nuôi anh ta với đứa con hoang kia cả đời sao?”, Cố Thiếu Duy lại nói.

“Cố Thiếu Duy, em im miệng cho chị, mở miệng ra là con hoang, em nói ai đấy? Trước đây chị dạy em thế nào? Em có thể bớt khẩu nghiệp mà tích đức đi được không? Tiền ăn uống, sinh hoạt của em cũng là của chị cho, em thì hơn gì chứ?”

Cố Tuyết Cầm càng nói càng tức giận, đáng nhẽ tắm rửa xong cả người sẽ thoải mái nhưng khi nghe thấy những lời khốn nạn này thì cô cảm thấy trong lòng nặng nề. Lúc nói những lời này, cô tức đến nỗi mắt đỏ cả lên.

“Được được được, em không thèm nói với chị nữa. Em nghe nói chị đi ở biệt thự rồi, bỏ lại mẹ ở nhà hả?”

Cố Thiếu Duy biết Cố Tuyết Cầm thật sự tức giận rồi nên liền chuyển đề tài nói chuyện.

“Cái gì mà bỏ lại mẹ ở nhà? Bà ấy đuổi bọn chị ra khỏi nhà được chưa nào?”

Cố Tuyết Cầm lại cạn lời, thì ra là đến khởi binh hỏi tội, nhưng mà nhà là do Long Thiên Tiếu mua, có liên quan gì đến các người chứ?

“Chị có tiền mua biệt thự lại dẫn theo tên vô dụng đó đến ở thì có hợp lý không? Em là em của chị, bà ấy là mẹ chị, chị có chắc chị đã làm đúng trong chuyện này?”, Cố Thiếu Duy lại hỏi vặn lại.

“Cố Thiếu Duy, chị cảnh cáo em, đừng tự cho mình là đúng. Biệt thự là do Long Thiên Tiếu mua, chẳng có một tý liên quan nào với chị, cũng chẳng có một tý liên quan nào với mọi người. Năm năm qua, anh ấy cũng không chịu ơn mọi người, mọi người có tư cách gì mà đòi cái nọ, lấy cái kia?”, Cố Tuyết Cầm vô cùng tức giận nói.

“Cái gì gọi là không chịu ơn? Anh ta không phải là ăn, ở, sinh hoạt ở nhà chúng ta hay sao?”, Cố Thiếu Duy nói.

“Trong vòng năm năm qua, em có thu nhập không? Tiền lương hưu của bố mẹ có dùng để trả tiền ăn uống cơm nước không? Có chi tiêu cho anh ấy không? Nếu không có thì mọi người còn có mặt mũi nói người ta tiêu tiền của mọi người à?”, Cố Tuyết Cầm hỏi ngược lại.

“Tiền của chị không phải cũng là tiền của chúng ta sao?”, Cố Thiếu Duy nói.

“Cố Thiếu Duy, em đúng là đồ vô dụng, em dựa vào đâu mà nói tiền của chị cũng là tiền của mọi người, ai cũng dựa vào hai bàn tay của mình kiếm tiền chi tiêu cho cuộc sống. Chị cũng cho em tiền ăn học nhiều năm như vậy nên chị có thể nói em cũng là đồ vô dụng. Bây giờ em đã đi làm rồi, sau này chị sẽ không cho em một đồng nào nữa”, Cố Tuyết Cầm vô cùng tức giận nói.

“Chị, chị định như vậy thật sao? Lương thực tập của em bây giờ được có ba ngàn tệ một tháng, căn bản không đủ tiêu. Mỗi tháng em phải tiêu hết sáu, bảy ngàn tệ, chị không cho em tiền thì em sống sao, có phải chị đem tiền cho tên vô dụng kia hết rồi hả?”

Cố Thiếu Duy nghe những lời này liền lo lắng, đây mới là điều quan trọng nhất, nếu như thiếu tiền chu cấp của Cố Tuyết Cầm thì cậu ta không biết phải sống thế nào.

Nhấn Mở Bình Luận