Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Cô nghĩ sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười nói.

“Tôi làm sao biết được, tôi cũng không hiểu mấy thứ này”.

Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.

“Cô cảm thấy vậy thì là vậy, đây mới chính là cách thức chính xác đả thông Thái Cực Quyền”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười cười nói.

“Nhìn qua trông nhẹ nhàng mà lại lợi hại như vậy sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, cô kỳ thật không nhìn ra được Thái Cực Quyền của Long Thiên Tiếu có gì khác với mấy người già tập luyện bên đường, nhưng nhiều người như vậy đều bị anh hạ gục. Hơn nữa khi ngã xuống đất, mới hộc máu ra, hay nói cách khác những người đó phải chịu nội thương.

Trên thế giới này thật sự có loại công phu lợi hại như vậy sao? Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ.

Lúc này, Long Tiểu Tịch ngồi ghế sau nghe được có chút xuất thần, ánh mắt sáng lên. Tuy trên mặt vẫn còn dấu tay đỏ đỏ nhưng trạng thái của con bé bây giờ nhìn qua vẫn khá tốt.

Nếu là đứa bé khác gặp phải chuyện như vậy chắc chắn đã khóc lóc nháo loạn nhưng Long Tiểu Tịch rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Bố có thể dạy con một chút công phu không?”

Long Tiểu Tịch như hiểu như không nói.

“Một đứa con gái như em, học mấy thứ đánh đấm này làm gì?”

Cố Tuyết Cầm tức giận nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch.

“Bảo vệ chính mình, như vậy em sẽ không bị bắt nạt nữa, còn nữa, bảo vệ người khác, bảo vệ chị Tuyết Cầm, đến khi bố già, em có thể bảo vệ bố”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp con mắt, nghiêm túc nói.

“Bằng con?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Không phải sao, chỉ cần bố dạy con, con cũng có thể trở thành một cao thủ”.

Long Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn nói.

“Tuổi con còn quá nhỏ, không học được”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, thật sự cũng không phải tuổi quá nhỏ, chỉ là bây giờ không muốn dạy, dù sao Long Tiểu Tịch bây giờ vẫn nên lấy việc học làm trọng, tuổi còn nhỏ tinh thần không nên để phân tán.

“Vậy con bảo người khác dạy con”.

Long Tiểu Tịch bĩu môi, có chút bất mãn nói.

“Ai có thể dạy con? Chẳng lẽ là dì Trương kia sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, hỏi.

“Là dì Trương thì đã sao? Còn cả chú Bách Lý cũng có thể, chú ấy còn muốn làm thầy của con nữa đấy, nhưng bị con cự tuyệt, con cảm thấy chú ấy là một người tốt”.

Long Tiểu Tịch có chút trí khí nói.

“Được rồi, trên mặt còn đau không?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút lo lắng hỏi.

“Vẫn ổn, chỉ là hơi xấu một chút, khi nãy em lấy điện thoại ra chụp hình, thấy trên mặt còn vết đỏ”.

Long Tiểu Tịch lắc đầu, nghiêm túc nói.

“Buổi tối hôm nay, chị lăn trứng giúp em”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Trứng không phải dùng để ăn sao? Dùng để lăn mặt, quá lãng phí rồi, vẫn nên để ăn đi”.

Long Tiểu Tịch lại lắc đầu nói.

“Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, ngoài ăn ra thì còn biết làm gì nữa?”

Long Thiên Tiếu cũng hết chỗ nói.

“Ngoại trừ ăn, con vẫn còn có thể ăn tiếp, không phải con nói với bố rồi à?”

Long Tiểu Tịch bĩu môi, vẻ mặt như không thèm quan tâm. Long Thiên Tiếu lái xe, đến khi bầu trời tối đen mới về đến nhà.

Cuối thu, trời rất nhanh tối.

Khi về đến nhà, đã thấy Long Vận Nhi đang bận rộn trong nhà.

“Anh, em nấu canh, anh mang vào cho bố nhé”.

Long Thiên Tiếu vừa về đến cửa, Long Vận Nhi đã hô lên.

“Được”.

Long Thiên Tiếu đặt một ít đồ xuống, sau đó nói.

“Cô ơi, có gì ăn không ạ? Canh cũng được, cái gì cháu cũng ăn”.

Long Tiểu Tịch buông cặp sách xuống, đi thẳng vào trong bếp.

“Có, đã nấu gần xong rồi, cháu muốn ăn gì?”

Từ phòng bếp truyền đến tiếng Long Vận Nhi và Long Tiểu Tịch nói chuyện với nhau.

“Cháu muốn uống một bát canh để làm ấm toàn thân”.

Long Tiểu Tịch vô cùng thành thật nói.

“Trong xe cũng ấm mà? Còn muốn làm ấm toàn thân?”

Long Vận Nhi có chút không nói nên lời, tuổi còn nhỏ đã biết viện cớ, còn làm ấm toàn thân nữa?

“Nhưng khi xuống xe vẫn bị gió lùa qua”.

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Ấy? Mặt cháu làm sao vậy?”

Lúc này, Long Vận Nhi mới chú ý đến vết bầm trên mặt Long Tiểu Tịch, liền hỏi.

“Bị người xấu bắt nạt, nhưng người xấu kia đã bị bố cháu đánh chạy rồi”.

Long Tiểu Tịch đáp.

“Anh, đây là chuyện gì vậy?”

Long Vận Nhi đi ra bên ngoài, hô lên.

“Không có gì đâu, sự việc đã giải quyết xong rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp, anh không muốn Long Vận Nhi lo lắng. Cầm lấy hai hộp đựng thức ăn, Long Thiên Tiếu lại đi ra cửa đến bệnh viện.

Khi đi đến bệnh viện, anh nhận được tệp tin mà Lương Tuyết Oánh gửi tới, đây là danh sách tên của phụ huynh còn cả học sinh, Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn rồi nhắn lại cho Lương Tuyết Oánh.

“Chỉ có thế này thôi sao?”

Long Thiên Tiếu nhắn tin hỏi.

“Đã nhiều vậy rồi, anh Long anh định xử lý như thế nào?”

Lương Tuyết Oánh lại hỏi.

“Cô giáo Lương nếu có người phạm phải sai lầm nhưng không bị trừng phạt, vậy đối với những người bị trừng phạt mà nói sẽ không công bằng, mà cô giáo Lương cô sẽ là một trong những nguyên nhân chính gây ra sự bất công này”.

Long Thiên Tiếu lại nhìn một lượt tin nhắn được gửi tới, anh biết Lương Tuyết Oánh tương đối mềm lòng, danh sách này chắc chắn chỉ là một phần. Bởi những cái tên trên danh sách thậm chí không được một nửa lớp.

Mà ngày đó số người trong nhóm chat và người công kích cô bé mập cùng bà lão trước cửa nhà trẻ đều vượt quá một nửa.

“Vậy để tôi cẩn thận đối chiếu lại một chút”.

Lương Tuyết Oánh có chút khó xử nói, cô ấy đã do dự rất lâu, vẫn cảm thấy lời Long Thiên Tiếu nói có đạo lý.

“Được rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, sau đó nói, nói thêm hai ba câu rồi tắt điện thoại. Sau khi đưa đồ ăn vào trong phòng bệnh, Long Thiên Tiếu không ở lại lâu mà trực tiếp về nhà, Cố Tuyết Cầm đang ngồi trên sofa giúp Long Tiểu Tịch lăn trứng vào vết thương trên mặt, Long Vận Nhi còn đang bận rộn trong bếp.

“Chị Tuyết Cầm, trứng này sau khi lăn xong còn có thể ăn được không?”

Long Tiểu Tịch vẫn như cũ canh cánh chuyện này, chỉ ngây thơ hỏi lại.

“Không được, bẩn rồi”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút nói không nên lời, tuổi còn nhỏ chỉ biết ăn thôi.

“Vâng!”

Long Tiểu Tịch nghe vậy, nhu thuận đáp. Sau khi Long Thiên Tiếu trở về nhà liền đi lên phòng, sau khi về phòng anh gọi điện thoại cho Lâm Hi.

“Anh cả, có chuyện gì sao?”

Ở đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của Lâm Hi.

“Chuyện của Lôi Hổ, cô điều tra thế nào rồi, còn cả việc sắp xếp cụ thể thế nào?”

Sau khi kết nối điện thoại, Long Thiên Tiếu trực tiếp vào thẳng vấn đề, hỏi.

“Trên cơ bản đã điều tra rõ ràng, anh cả nếu có thời gian chúng ta sắp xếp thời gian gặp mặt đi, đến lúc đó tôi sẽ đưa tư liệu cho anh, cũng như nói thêm về tình hình tôi biết”.

Lâm Hi nghe vậy đáp.

“Cũng được, buổi chiều ngày mai chúng ta có thể gặp mặt”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, sau khi cân nhắc mới nói với Lâm Hi.

“Vậy vẫn chỗ cũ, Tiểu Vũ Tiền Các, đến lúc đó gặp”.

Lâm Hi đề nghị.

“Không thành vấn đề, đến lúc đó thời gian thế nào tôi sẽ báo cho cô”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp, hai người sau khi nói lời tạm biệt mới cúp điện thoại.

Nhấn Mở Bình Luận