Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

“Không không có gì!”

Mắt Cố Tuyết Cầm chợt lóe lên, nhưng bị Long Thiên Tiếu nhìn chằm chằm, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút ửng hồng, cô cúi đầu xuống, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Anh nhìn gì?”

Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ nói.

“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy khá đẹp mà thôi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Hứ, không nghiêm túc chút nào cả”.

Mặt Cố Tuyết Cầm đỏ lên, cô véo lên người Long Thiên Tiếu.

“Anh vừa gọi điện thoại với ai đó? Thần thần bí bí”.

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Lâm Hi, không phải cô thấy rồi sao?”

Long Thiên Tiếu nói.

“Lâm Hi là ai, nói gì mà thần bí thế?”

Cố Tuyết Cầm làm bộ không quan tâm hỏi.

“Lâm Hi chính là Lâm Hi, cô ấy gọi tôi là anh cả, chúng tôi nói về một số chuyện cá nhân”.

Long Thiên Tiếu cũng không biết nên trả lời như thế nào, chuyện trên phương diện này của mình, anh không muốn để Cố Tuyết Cầm biết quá nhiều.

“Ồ, chuyện cá nhân, đến cả tôi cũng không thể biết sao?”

Cố Tuyết Cầm nói bằng vẻ mặt không cảm xúc.

“Tốt nhất là không nên biết. Biết rồi không có tác dụng gì. Cô chỉ cần nhớ rằng, thời gian này phải chú ý an toàn là được rồi”.

Long Thiên Tiếu tiếp tục bận rộn, anh lãnh đạm nói, nói xong, một lồng bánh bao hấp nóng hôi hổi đã ra lò, anh bê bánh bao đi ra ngoài.

“Hừ, tên khốn nạn”.

Cố Tuyết Cầm hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút ấm ức, cô tức giận nói.

“Cô lại đang mắng tôi sao?”

Long Thiên Tiếu lại quay vào phòng bếp.

“Đâu có đâu, tôi không có mắng anh”.

Cố Tuyết Cầm lập tức phủ nhận.

“Đúng rồi, ngày kia là giỗ mẹ Tiểu Tịch, cô có muốn đi cùng tôi tới thăm cô ấy không?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu đột nhiên hỏi.

Nghe thấy vậy, hiển nhiên Cố Tuyết Cầm rất bất ngờ, hồi lâu sau vẫn không phản ứng lại.

“Tôi sẽ đi cùng với mọi người”.

Lúc này, cô mới nói.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp lại.

Cố Tuyết Cầm ngáp một cái rồi vào phòng tắm rửa mặt. Trong lòng cô có chút nghi ngờ, trước đây anh chưa bao giờ nói với cô về chuyện của mẹ Tiểu Tịch, hôm nay anh lại chủ động nhắc tới, còn hỏi cô có đi cùng không, có ý gì?

Anh đã dần dần trút bỏ được gánh nặng trong lòng, đã có thể chấp nhận cô rồi sao? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.

Trong lòng cô biết rất rõ Long Thiên Tiếu là người trọng tình trọng nghĩa. Cô có thể cảm nhận rõ Long Thiên Tiếu không thân mật với cô chính là bởi vì có nút thắt trong lòng, lần này, anh đang thử gỡ bỏ nút thắt sao?

Hai ngày tiếp theo, ngoài việc đưa Cố Tuyết Cầm đi làm và Long Tiểu Tịch đi học ra, đa phần thời gian Long Thiên Tiếu đều vào bệnh viện. Về phần công việc ở tập đoàn Long Đằng, ngoài việc dạy Tần Tiểu Manh học võ ra, anh cũng không có việc gì khác.

Sau khi sắp xếp chương trình học, anh để cho Tần Tiểu Manh tự mình luyện tập.

Trong hai ba ngày này, chấn thương của Lục Thanh Dao cũng đã hồi phục lên rất nhiều, cô bé đã có thể tập luyện các bài luyện tập bình thường, sau khi có Lục Thanh Dao làm đồng bọn tập võ, Tần Tiểu Manh liền coi Lục Thanh Dao là một trong những mục tiêu phấn đấu, ngày ngày vất vả luyện tập.

Còn Long Thiên Tiếu lại dành hầu hết thời gian ở bệnh viện.

Trong bệnh viện, chân của Long Đức Phúc đã hồi phục rất tốt, theo như lời của Tạ Trường Lâm và Lưu Chấn Sinh, ông ấy đã có thể xuất viện, tuy nhiên, với điều kiện y tế rất tốt ở bệnh viện, Long Thiên Tiếu cũng không vội cho Long Đức Phúc xuất viện.

Cuộc sống bình lặng trôi qua nhanh chóng, lại là một buổi sáng yên tĩnh và thanh bình khác, điện thoại của Long Thiên Tiếu đột nhiên vang lên không ngớt, lần này, người gọi đến không phải là Lâm Hi mà là Trần Hướng Thiên.

“Điện thoại điện thoại, điện thoại của anh”.

Cố Tuyết Cầm lại đưa điện thoại đến trước mặt Long Thiên Tiếu.

“Ai gọi đó?”

Long Thiên Tiếu hỏi theo bản năng.

“Trần Hướng Thiên”.

Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.

“A lô, có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cậu Long, bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?”

Lúc này, Trần Hướng Thiên thấp giọng nói.

“Bên cạnh có vợ tôi, ông thấy có tiện không?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Không tiện, cậu Long đổi sang chỗ khác đi, chuyện lần này tôi nói với cậu, chỉ có thể cho cậu biết. Liên quan đến công việc của tôi, mong cậu Long thứ lỗi”.

Trần Hướng Thiên xác thực nói.

“Vậy được rồi!”

Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đưa mắt nhìn nhau, thấy Cố Tuyết Cầm không có biểu hiện gì đặc biệt, Long Thiên Tiếu liền đi ra ngoài.

“Thần thần bí bí”.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm càm rà càm ràm. Cô mặc kệ anh, hai người đàn ông, suy cho cùng cũng không thể làm ra trò quỷ gì được.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cậu Long, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên có chút lo lắng nói.

“Chuyện lớn gì mà ông hốt hoảng thế?”

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

“Tôi vừa nhận được tin tức từ cấp trên, nói là một nhân vật nguy hiểm muốn lẻn vào thành phố Lâm Giang chúng ta”.

Trần Hướng Thiên xác thực nói.

“Ông cũng biết chuyện này?”

Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ nói.

“Làm sao tôi có thể không biết được, hắn ta đã đánh tiếng rồi, đến rất phách lối. Hắn ta không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà còn muốn giết Long Vương, hắn ta không thừa nhận định nghĩa Đại Hạ là cấm địa lính đánh thuê, tuyên bố rằng muốn bắt đầu mở thị trường ở Đại Hạ”.

Trần Hướng Thiên chậm rãi nói.

“Hắn ta có bệnh à? Hắn ta có khả năng là một bệnh nhân tâm thần”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu khinh thường nói.

“Cậu Long đã sống ẩn dật nhiều năm, có thể không biết, Đại Hạ chúng ta không có gì ngoài người. Người đông tranh chấp nhiều, giao dịch giết người nhiều, thị trường lớn, tiền hối lộ sẽ nhiều. Nhưng nhiều năm trước, các tổ chức lớn của liên minh sát thủ thế giới và liên minh sát thủ phương Tây đã hứa sẽ không bao giờ đặt chân đến Đại Hạ, điều này khiến bọn họ mất đi nhiều lợi ích trong vòng những năm qua. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa chết tâm, chỉ cần tiền bạc đầy đủ, sẽ có người cam tâm tình nguyện mạo hiểm”.

Trần Hướng Thiên kể lại một cách chi tiết, dường như ông ta sợ Long Thiên Tiếu không hiểu.

“Vậy để bọn họ đến đi, chắc là bọn họ tưởng tôi đã chết. Đến giết một người không biết sống chết, quả thực là có thể đánh lừa dư luận, đồng thời nghe qua có vẻ rất lợi hại”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Tiếp theo cậu Long định làm gì? Trần Hướng Thiên, cựu sĩ quan cấp tá chiến khu ba phân đội bảy chiến khu Nam Cảnh báo cáo có mặt, nguyện làm đầy tớ, bất cứ lúc nào đều nghe theo sự sắp xếp của cậu”.

Trần Hướng Thiên cung kính nói, thậm chí còn tự giới thiệu.

“Thôi, ông cứ làm tốt việc của mình là được rồi”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cạn lời nói, Trần Hướng Thiên này ngần ấy tuổi đầu rồi mà có đôi khi trông rất buồn cười.

“Cậu Long, nhìn tôi hơi già, nhưng thật ra tôi chỉ hơn cậu bảy đến tám tuổi, không quá bốn mươi, cùng lắm tính là người trung niên. Hiện tại ngày nào tôi cũng duy trì luyện tập với áp lực cao, mấy thanh niên trẻ sung sức ở ngoài kia đều không phải là đối thủ của tôi”.

Trần Hướng Thiên lại vô cùng tự tin nói

Nhấn Mở Bình Luận