Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

“Thầy Long, Phương Thắng Thiên đột nhiên hẹn tôi ăn cơm, không biết có phải là liên quan gì tới thầy Long không. Một, hai hôm trước, trên đường Hongdaokou ở phía đông thành phố xảy ra một vài chuyện, nhưng tôi không nghĩ ra vì sao Phương Thắng Thiên lại muốn hẹn tôi. Tuy rằng tôi và cậu ta quen biết, nhưng chưa bao giờ đụng chạm gì tới nhau”.

Tần Viễn Lâm nghi hoặc nói.

“Tần Tiểu Manh chưa nói chuyện ở Hongdaokou với ông sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, ngạc nhiên nói.

“Tiểu Manh cũng biết những chuyện đó?”

Tần Viễn Lâm kinh ngạc hỏi lại.

“Cô ấy cũng là một trong những người tham dự. Tuy rằng lúc ấy không ai biết thân phận của cô ấy, nhưng với thủ đoạn của Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên, không khó để điều tra ra thân phận của Tần Tiểu Manh”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Một trong số những người tham dự? Con bé tham dự thế nào?”

Tần Viễn Lâm nghi hoặc nói. Mặc dù ông ta cũng nghe ngóng được đôi chút về chuyện ở Hongdaokou, nhưng không biết rõ chi tiết. Nhà họ Tần luôn làm ăn mảng sáng, không dính đến chuyện của thế giới ngầm.

“Một, hai ngày trước, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên so đấu ở Hongdaokou, Tần Tiểu Manh là một trong những người tham gia thi đấu”.

Long Thiên Tiếu nói thẳng.

“Sao có thể thế được? Mấy ngón võ mèo cào của nó thì ăn thua gì? Thầy Long nói đùa đó chứ?”

Trông vẻ mặt của Tần Viễn Lâm vẫn rất khó tin. Thảo nào khi hỏi con nhóc đó đi đâu, nó cứ một mực không chịu nói, thì ra là sợ mình trách nó tới những nơi như thế. Bây giờ nghĩ lại, ông ta mới hiểu ra điểm mấu chốt trong chuyện này.

“Tôi đã dạy cô ấy một thời gian dài, chuyện ở Hongdaokou là để kiểm tra sự tiến bộ của cô ấy. Trước đó, tôi cũng đã nói với ông rồi, tôi đang nhăm nhe quyền lên tiếng của thế giới ngầm thành phố Lâm Giang, nên đã lựa chọn Lôi Hổ để tiến bước”.

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Tần Viễn Lâm, nói bằng giọng thản nhiên.

“Lôi Hổ!”

Tần Viễn Lâm lặp lại cái tên này, dường như đang suy tư điều gì đó.

“Địa bàn của Lôi Hổ nằm ở phía đông, thế lực của hắn là yếu nhất trong bốn thế lực, vì sao thầy Long lại lựa chọn hắn?”

Tần Viễn Lâm nghi hoặc hỏi.

“Lý do rất đơn giản, dễ tìm ra điểm bứt phá, đồng thời cũng dễ khống chế. Thực ra, thực lực của hắn cũng không hẳn là quá yếu, vừa đủ để đặt nền tảng cơ bản”.

Long Thiên Tiếu chỉ hờ hững nói.

“Cũng phải, những thế lực ở thành phố Lâm Giang, cho dù có mạnh đến mấy thì cũng đâu mạnh hơn thầy Long được, cân nhắc đến vấn đề mạnh yếu chỉ làm hao tâm tổn trí thôi”.

Nghe vậy, Tần Viễn Lâm cũng gật đầu nói.

“Thầy Long đã làm Lôi Hổ quy hàng rồi sao?”

Tần Viễn Lâm lại hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.

“Nghe nói Lôi Hổ thắng trong trận so tài ở Hongdaokou, thì ra là có liên quan đến thầy Long. Theo lý mà nói, thực lực tổng hợp của Lôi Hổ yếu hơn Phương Thắng Thiên, vả lại Phương Thắng Thiên còn lắm mưu nhiều kế, mặc dù Lôi Hổ không phải kẻ ngốc, nhưng so với loại cáo già như Phương Thắng Thiên thì vẫn thua xa”.

Tần Viễn Lâm nghe vậy, chỉ gật đầu nói.

“Hôm nay Phương Thắng Thiên hẹn ông, đoán chừng là muốn thăm dò thông tin của tôi”.

Long Thiên Tiếu nói với vẻ chắc chắn.

“Hiện tại xem ra, đúng là có khả năng như thế. Thứ nhất là để tìm hiểu thông tin về cậu, thứ hai là cảnh cáo tôi không nên nhúng tay vào chuyện của thế giới ngầm thành phố Lâm Giang, dù sao Tiểu Manh cũng ra tay rồi”.

Tần Viễn Lâm gật đầu nói, có vẻ như rất tán đồng với quan điểm của Long Thiên Tiếu.

“Đúng thế, Tần Tiểu Manh không chỉ ra tay, mà còn đánh bại hai võ sĩ chuyên nghiệp. Hơn nữa, đằng sau cô ấy có ông làm chỗ dựa, nếu ông có suy nghĩ gì thì nhà họ Tần sẽ trở thành một trong những kẻ địch lớn nhất của Phương Thắng Thiên”.

Long Thiên Tiếu gật đầu nói.

“Cái gì? Tiểu Manh có thể đánh bại hai võ sĩ chuyên nghiệp?”

Nghe hết câu, Tần Viễn Lâm ngây ra như phỗng. Đùa gì thế, ông ta thừa biết trình độ của Tần Tiểu Manh, con bé có thể đánh bại hai võ sĩ chuyên nghiệp?

“Đúng thế”.

Long Thiên Tiếu khẳng định lại.

“Cũng nhờ có thầy Long biết cách dạy bảo, con bé càng giỏi thì người làm bố như tôi cũng vui lắm chứ. Nhưng thầy Long này, tôi chỉ có một đứa con gái đó thôi, cậu phải giúp tôi quan tâm nó đấy”.

Nói đến đây, Tần Viễn Lâm không khỏi lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, con gái ông ta đều được bảo vệ cẩn thận, thậm chí còn cấm xuất hiện trước mắt truyền thông. Người khác hay nói ông ta có vô số tài sản, nhưng chỉ có ông ta mới biết rằng con gái chính là tài sản lớn nhất của mình.

“Chuyện này ông cứ yên tâm, chỉ là một lần so tài mà thôi, nếu Phương Thắng Thiên muốn làm gì Tần Tiểu Manh thì sẽ chẳng hẹn gặp ông”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.

“Thầy Long nói chí phải”.

Tần Viễn Lâm gật đầu nói.

“Ông đã nghĩ xem sẽ ứng xử như thế nào lúc gặp Phương Thắng Thiên chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tôi hoàn toàn không biết chuyện của con gái, lại càng không phải do tôi sai bảo, tôi chỉ nói cậu là thầy của Tiểu Manh, cậu thấy thế có được không?”

Tần Viễn Lâm trầm ngâm một lát rồi nói.

“Làm thế cũng được, nhưng phải diễn cho giống, nếu không, có thể Phương Thắng Thiên sẽ coi nhà họ Tần là kẻ địch đấy”.

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười nói.

“Tôi hiểu, thầy Long cứ yên tâm, tôi cũng trải đời nhiều năm thế rồi, mặc dù Phương Thắng Thiên lớn hơn cậu một chút, nhưng trong mắt tôi, cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có lý nào tôi lại không đối phó nổi người như thế?”

Tần Viễn Lâm lạnh nhạt nói.

“Ừm, vậy là được rồi, nếu không còn chuyện gì thì chúng ta về đi”.

Long Thiên Tiếu lại hờ hững lên tiếng.

“Được, vậy tôi xin phép đi trước”.

Tần Viễn Lâm rời khỏi đó trước. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, thấy là số điện thoại của Lâm Hi, anh bèn nghe điện thoại, không vội quay về ngay.

“Anh cả, đã xác nhận rồi, một tiếng trước, tên sát thủ đó xuất hiện ở sân bay quốc tế thành phố Lâm Giang”.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói bình tĩnh của Lâm Hi vọng tới từ đầu bên kia điện thoại.

“Đã lần ra quỹ tích hành động của hắn chưa?”

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Chúng ta có được tin tức về hành tung của hắn từ nguồn tin bên ngoài, không phải chính chúng ta phát hiện ra, vậy nên người của chúng ta vẫn đang theo dõi sát sao”.

Lâm Hi giải thích ngay.

“Lần này hắn tới đây chắc chắn không phải chỉ vì chấp hành nhiệm vụ, mà còn muốn điều tra về Đại Hạ chúng ta. Sau này, hẳn là tung tích của hắn sẽ không khó tìm nữa, bởi vì hắn nhất định sẽ làm ra những chuyện khiến tôi chú ý tới, tìm được dấu vết gì thì nhớ phải thông báo với tôi ngay. Hắn từ phương Tây tới đây, tất nhiên tôi phải tự tay tiễn hắn về phương Tây rồi”.

Long Thiên Tiếu tự tin nói qua điện thoại.

“Anh cả, ngoài chuyện này ra thì tôi còn phát hiện ra một vài chuyện nữa”.

Lâm Hi lại nói tiếp.

“Hử? Chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, bèn hỏi.

Nhấn Mở Bình Luận