Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

"Cậu Long, nếu cậu có việc gì, bây giờ cậu có thể đi xử lý rồi. Nếu có tiến triển, tôi sẽ thông báo cho cậu đầu tiên".

Lúc này, Trần Hướng Thiên cũng nói với Long Thiên Tiếu. Điều quan trong duy nhất bây giờ là xác định vị trí của đối phương, chỉ cần xác định được vị trí của đối phương, mọi chuyện đều sẽ dễ nói.

Chỉ cần xác định được vị trí của đối phương, kết hợp với sự giúp đỡ của Long Thiên Tiếu, thứ chó má này chắc chắn sẽ chết.

"Ok".

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đáp, sau khi bàn giao mấy câu với Trần Hướng Thiên, anh liền rời khỏi phòng truyền thông đa chức năng.

Anh lại ở trở lại phòng bệnh của Long Đức Phúc.

"Tiểu Tiếu à, cục trưởng Trần tìm con có chuyện gì vậy?"

Lúc này, Lý Bình hỏi.

"Bà này, tò mò nhiều như vậy làm gì, nhân vật lớn tìm, chắc chắc là có chuyện lớn".

Long Đức Phúc nói.

"Mẹ hỏi vậy thôi, nói được thì nói, không nói được thì thôi".

Lý Bình nói với Long Thiên Tiếu.

"Mẹ, chút chuyện nhỏ ấy mà".

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói, không phải là anh không muốn nói, mà là sợ nói ra, mẹ anh sẽ lo lắng. Nói xong, anh đưa mắt nhìn Cố Tuyết Cầm.

"Dù sao thời gian này con cũng phải cẩn thận, thành phố Lâm Giang quá loạn, bây giờ có sát thủ, mấy thành phần hỗn tạp làm rối tung thành phố lên, đám người điên rồ đó bắt được ai liền có thể ra tay. Con không thấy đó sao, cô gái nhỏ như vậy mà bọn chúng cũng nỡ lòng ra tay, quả thực là đồ táng tận lương tâm, mất hết tính người".

Long Đức Phúc cũng nghiêm túc dặn dò.

"Bố yên tâm dưỡng bệnh, con sẽ bảo vệ bọn họ".

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đáp.

"Vậy thì được, con làm việc thì bố yên tâm rồi".

Long Đức Phúc nói.

"Bố, mẹ, nếu không có chuyện gì nữa, con và Tuyết Cầm về trước đây. Đúng rồi, đợi lát nữa chắc Bách Lí Vô Cầu sẽ tới, đến lúc đó, hai người kêu anh ta lấy đồ ăn trong hộp ra ăn nhé!"

Long Thiên Tiếu nói với Long Đức Phúc và Lý Bình.

"Được rồi, các con bận thì về đi, không cần quan tâm tới bố mẹ, mọi thứ ở đây đều ổn".

Nghe thấy vậy, Lý Bình cũng nói.

"Vâng".

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, sau khi chào tạm biệt mọi người, anh dẫn Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch rời khỏi bệnh viện.

"Khoảng thời gian này anh cần phải chú ý cẩn thận, thành phố Lâm Giang quá loạn".

Cố Tuyết Cầm đột nhiên nói. Mặc dù cô không biết Trần Hướng Thiên tìm Long Thiên Tiếu làm gì, nhưng cô có linh cảm mạnh mẽ rằng, Long Thiên Tiếu và Trần Hướng Thiên chắc chắn đang phải giải quyết chuyện vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì lúc này, đáng lẽ ra Trần Hướng Thiên phải đang bận rộn truy bắt sát thủ chứ không phải là tìm Long Thiên Tiếu nói chuyện phiếm.

Nếu tìm Long Thiên Tiếu, đồng nghĩa với việc cũng có liên quan đến chuyện Long Thiên Tiếu truy bắt sát thủ.

"Tôi có thể tự bảo vệ mình. Thân thủ của tôi, ở thành phố Lâm Giang, hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc. Cho dù là tên sát thủ đó, thấy tôi, hắn ta cũng chỉ có thể đâm vào ngõ cụt".

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cười nói.

"Nhưng, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Anh phải nhớ rằng, còn có tôi và Tiểu Tịch ở nhà đợi anh".

Cố Tuyết Cầm vẫn có chút không yên lòng nói. Nghe thấy vậy, trong lòng Long Thiên Tiếu có cảm giác ấm áp không nói nên lời, anh cũng là một người đàn ông có gia đình.

5 năm trước, anh cũng có một tổ ấm, nhưng anh đã không bảo vệ được tổ ấm đó. Đến nay, anh sẽ không để cho tổ ấm này phải chịu bất kì tổn hại nào nữa.

"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ hai người, tôi sẽ không để chuyện của 5 năm trước tái diễn. Cho dù có một ngày phải chết, tôi cũng sẽ chết trước mặt hai người, tuyệt đối không sống tạm bợ".

Long Thiên Tiếu vô cùng kiên định nói.

"Anh nói ngớ ngẩn gì vậy, đang yên đang lành sao lại chết?"

Cố Tuyết Cầm trách cứ. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười cười không nói gì.

Nhưng từ trong lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm đã nắm bắt được rất nhiều điểm mấu chốt, 5 năm trước, mẹ Tiểu Tịch chết là bởi vì anh không thể bảo vệ cô ấy? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ, nhưng cô không nói ra, cô chỉ nhìn Long Thiên Tiếu thật sâu.

Chẳng mấy chốc, một nhà ba người đã về đến nhà.

Thời tiết hôm nay rất xấu, trời âm u đen tối, khi ba người về đến nhà thì trời bắt đầu đổ mưa.

Hiện tại đã là cuối thu, mưa gió phả lên mặt sẽ có cảm giác râm ran.

"Sắp đến mùa đông rồi mà vẫn còn mưa".

Cố Tuyết Cầm nhìn thời tiết, có chút cạn lời nói.

"Mùa thu đông năm nay đặc biệt mưa nhiều".

Long Thiên Tiếu đáp. Trên đường từ bệnh viện trở về, bọn họ đã đi mua thức ăn, bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, sau khi Cố Tuyết Cầm thay một bộ quần áo khá rộng rãi, cô liền vào bếp nấu ăn.

Một lát sau, trời tối sầm lên, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt. Lúc này, Long Vận Nhi cũng bắt taxi trở về.

Một bàn thức ăn được dọn ra sẵn sàng cho bữa tối.

Cũng vào lúc này, Long Thiên Tiếu đang bận rộn một mình trong phòng bếp, điện thoại anh đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra, người gọi tới là Lâm Hi.

"Anh cả, đã xác định được vị trí rồi".

Lâm Hi mở miệng nói.

"Ok, cô đang ở đâu, tôi đến ngay".

Long Thiên Tiếu nhanh nhẹn nói.

"Tôi đang trên đường đến nhà anh, 5 phút nữa sẽ đến, tôi đến đón anh, tiện thể bàn giao cho anh một số thứ".

Nghe thấy vậy, Lâm Hi đáp.

"Được".

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, sau đó liền cúp máy.

"Tuyết Cầm, tôi có chút chuyện phải ra ngoài, cô xào nốt món này hộ tôi, sắp chín rồi".

Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên Tiếu hô lên.

"Việc gấp lắm hả? Ăn xong rồi đi không được sao?"

Cố Tuyết Cầm bước vào, hỏi.

"Ừm. Mọi người cứ ăn trước đi không cần đợi tôi, giải quyết xong tôi sẽ về".

Long Thiên Tiếu nói. Nói xong, anh đi ra cửa, đi giày rồi mặc áo khoác vào.

"Mang ô đi, còn có, tôi để hai cái bánh mì trong túi anh, đói thì ăn nhé".

Cố Tuyết Cầm vội vàng nhét hai miếng bánh mì vào túi Long Thiên Tiếu, sau đó cô giúp anh mặc áo khoác lên người, sửa lại cổ áo, sau khi xác định anh đã mặc đủ ấm, cô mới yên tâm.

"Bố, bố phải đi đâu đó?"

Lúc này, Long Tiểu Tịch chạy tới, cô bé mặc bộ quần áo ngủ hình con thỏ màu trắng xám, đi chân trần, hỏi.

"Bố ra ngoài giải quyết chút chuyện, về ngay thôi, con ở nhà ăn cơm ngoan ngoãn nhé, phải nghe lời chị Tuyết Cầm đó".

Long Thiên Tiếu nói.

"Mưa lớn, anh lái xe cẩn thận".

Cố Tuyết Cầm dặn dò hết lần này đến lần khác.

"Được rồi. Yên tâm!"

Long Thiên Tiếu khẽ mỉm cười nói, nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, thấy Long Thiên Tiếu cầm ô lao vào cơn mưa lớn, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút đau lòng.

Nhấn Mở Bình Luận