Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

“Nhóc con, cậu có thể nhận ra được nơi xạ thủ bắn tỉa nổ súng không?”  
 
Lão Chúc và lão Hạ đỡ nhau đi về phía trước rồi hỏi.  
 
“Theo kinh nghiệm của tôi chắc hẳn ở hướng đó”.  
 
Tay Đinh Ân chỉ về một hướng rồi nói. Cùng là xạ thủ bắn tỉa nên câu ta có cảm giác đặc biệt về vị trí của đối phương. Bởi vì cách chọn vị trí bắn lén của mỗi xạ thủ bắn tỉa đều có quy tắc cả.  
 
Ba người cất bước chân tập tễnh đi về hướng đó, cố gắng nhường này chỉ muốn chứng minh có phải kẻ đó đã chết thật hay chưa. Cuối cùng cả ba đã tìm thấy một xác chết người nước ngoài ở nơi rất kín đáo, phù hợp để mai phục.  
 
“Chết thật rồi”.  
 
Lão Chúc thấy cái xác, có phần ngơ ngác nói. Trước đó ông ta đã hơi khó chịu, tại sao kẻ đó đã bắn một phát nhưng lại không bắn thêm. Đáng lý ra, trong tình trạng nhìn trong đêm cho phép, nếu bắn một phát mà chưa giết chết mục tiêu sẽ bắn tiếp mới đúng.  
 
Hơn nữa chỗ ba bọn họ đứng cũng không có nhiều nơi để nấp.  
 
Có thể thấy, xạ thủ này bị đã bị ai đó bao vây và giết.  
 
“Một nhát đứt họng, tên này ngay cả thời gian phản ứng cũng không có”.  
 
Lão Hạ lê chiếc chân gãy, thở hổn hển kiểm tra cái xác. Nếu người ấy không xuất hiện bất thình lình, sợ rằng người đang nằm đây là bọn họ.  
 
“Sao ông biết tên này không có thời gian phản ứng?”  
 
Đinh Ân nghe mà lấy làm lạ, hỏi lại.  
 
“Súng của anh ta mới lên cò, chuẩn bị bắn phát thứ hai nhưng phát thứ hai chưa bắn. Một xạ thủ giàu kinh nghiệm có thể ngắm chuẩn lại mục tiêu trong thời gian rất nhanh. Rõ thấy anh ra cũng có khả năng đó nhưng viên đạn thứ hai chưa được bắn”.  
 
Lão Hạ nghe vậy, chỉ lạnh lùng giải thích.  
 
“Anh ta trực tiếp bị cắt cổ họng, ra tay vô cùng ác độc. Không có nhiều người có thể đánh lén bất ngờ nhanh và chuẩn như thế này”.  
 
Lão Chúc xem xét vết thương trên cái xác, vô cùng cảm thán.  
 
“Là Long Vương đại nhân, Long Vương đại nhân có sức mạnh như vậy”.  
 
Đinh Ân có hơi kích động.  
 
“Không thể nào là vậy!”  
 
Lão Hạ nghe thế đã lắc đầu.  
 
“Sao lại không thể? Thằng tây đó mạnh vậy, ban nãy vờn người đàn ông đeo mặt nạ như chơi. Ngoài Long Vương đại nhân, còn ai trên đời này có sức mạnh khủng khiếp đó?”  
 
Đinh Ân hơi bất bình.  
 
“Trừ khi ở trên chiến trường, ngoài chiến trường ra, Long Vương đại nhân sẽ luôn để lại trên người người chết một cây gai rồng. Nhưng tôi đã kiểm tra, trên người anh ta không có gai rồng”.  
 
Lão Chúc nhăn mày giải thích.  
 
“Vậy à? Nhưng mà, người đó mạnh thật”.  
 
Đinh Ân hơi thất vọng.  
 
“Đừng nhụt chí, chúng ta trực thuộc sư đoàn phòng không, đánh giáp lá cà không phải thế mạnh của chúng ta. Nhưng về sau chúng ta sẽ tăng cường huấn luyện. So với những sát thủ chuyên nghiệp này, chúng ta vẫn còn kém xa”.  
 
Lão Hạ nghe ra được sự thất vọng của Đinh Ân, ông ta bình tĩnh lại, trả lời một cách hờ hững.  
 
“Chết tiệt, nếu không phải bọn chó này đánh lén thì tôi đã bắn nổ đầu chó của bọn nó trước khi bọn hắn nổ súng rồi”.  
 
Nỗi đau bứt rứt bùng lên, Đinh Ân không phục, cậu ta chưa từng bê bết như hôm nay.  
 
“Đây là kẻ địch, trước kẻ địch, cậu luôn luôn có giới hạn. Kẻ địch sẽ luôn nghĩ mọi cách dồn cậu vào đường cùng, bao gồm cả chơi bẩn”.  
 
Lão Hạ nói khẽ.  
 
“Cậu đã được mở rộng tầm mắt rồi đấy. Trên đời này có nhiều kẻ mạnh lắm. Dù mạnh hơn người bình thường nhưng chúng ta chẳng là gì so với dân chuyên”.  
 
Lão Chúc cảm thán nói.  
 
“Đúng, hai vị nói đúng cả. Mẹ kiếp, suýt nữa là tối nay chết rồi”.  
 
Đinh Ân chắp tay với hai người, cậu ta ngồi bệt xuống đất, xuyên qua lớp lớp cây rừng nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên cao.  
 
“Sau này còn có nhiều chuyện nguy hiểm hơn hôm nay nhiều. Hôm nay đã nằm trong tầm kiểm soát của cấp trên, cấp trên đã cử người đến”.  
 
Lão Hạ móc thuốc lá trong ngực, thấy bị ướt hết bèn chọn một cây ít ướt, châm điếu rồi hút.  
 
“Theo ông thì sao người ta vội vàng thế nhỉ, tôi chưa cả kịp cảm ơn ơn cứu mạng của anh ta nữa!”  
 
Bấy giờ Đinh Ân lại lải nhải.  
 
“Cũng không đúng, thằng tây đó bảo người đó là Long Vương đại nhân, nghe cuộc nói chuyện của họ thì ý bảo vậy mà”.  
 
Đinh Ân cố gắng nhớ, vừa nhớ vừa lẩm bẩm nhưng không ai quan tâm đến cậu ta. Cả ba đều bị thương, chỉ biết ngồi dưới đất.  
 
“Bạch bạch bạch!”  
 
Lúc này, có một chiếc trực thăng xuất hiện trên không.  
 
“Người xử lý hậu sự đến rồi, đi thôi!”  
 
Lão Hạ nhìn lên trời, vứt mẩu thuốc xuống đất rồi nói. Hai người khác nghe thế cũng dừng việc trong tay.  
 
Thời gian tích tắc trôi, ngoại thành thành phố Lâm Giang đã đổ cơn mưa rào được hai tiếng. Chẳng mấy đã đến mười hai giờ đêm, Long Tiểu Tịch và Long Vận Nhi đều đã ngủ nhưng Cố Tuyết Cầm vẫn ngồi trong phòng khách, trên bàn là cơm cô phần cho Long Thiên Tiếu.  
 
Ban đầu cô định cất thức ăn vào tủ lạnh nhưng nghĩ đến chuyện Long Thiên Tiếu được ăn cơm nóng ngay sau khi về nhà, cô bèn đặt thức ăn trên bàn. Dẫu vậy cô cũng đã hâm lại hai, ba lần, gần một giờ sáng rồi mà Long Thiên Thiếu vẫn chưa về.  
 
Không biết Lâm Hi kia có còn đợi bên ngoài không, Cố Tuyết Cầm nghĩ thầm nhưng không đi xem. Cô chỉ lại xem đồng hồ, hiện đã một giờ.  
 
Sau một giờ, không còn nhìn thấy chiếc xe nào bên ngoài ngoại thành phố Lâm Giang. Hơn hai giờ, một chiếc Rolls-Royce mới phi như bay vào thành phố từ hướng Tây Thành. Tốc độ của xe nhanh khủng khiếp, chiếc xe đang chạy về núi Vân Lan.  
 
Khi Long Thiên Tiếu về đến biệt thự núi Vân Lan, Lâm Hi vẫn đứng ở đó. Long Thiên Tiếu dừng xe trước chân cô ta, anh xuống xe.  
 
“Sao rồi anh cả?”  
 
Lâm Hi thấy Long Thiên Tiếu bèn hỏi. Cô vẫn cố thủ ở đây, về cơ bản, không có chuyện thông tin bên ngoài đến tai anh ấy.  
 
“Xử lý xong rồi. Tôi đã quay phim thay cho câu trả lời của tôi dành cho liên minh sát thủ. Cô hãy đăng đoạn phim tôi gửi cho cô, cả đoạn phim của Tát Lạp Ngoã Đoá nữa lên mạng”.  
 
Long Thiên Tiếu được hỏi chỉ trả lời hời hợt.  
 
“Không thành vấn đề, việc điều tra xem ai đã tuyên bố nhiệm vụ vẫn cần thêm chút thời gian. Có thông tin tôi sẽ thông báo cho anh cả ngay”.  
 
Lâm Hi nói với khuôn mặt lạnh tanh.  
 
“Ừ, cốp xe hơi bẩn, cô dọn qua đi. Đợi chút tôi gửi video cho cô”.  
 
Long Thiên Tiếu chỉ trả lời bâng quơ.  
 
“Vâng. Chỗ quần áo này là của chị dâu đưa, anh cả mang về đi”.  
 
Lâm Hi nghe vậy cũng đáp lại một tiếng rồi đưa quần áo cho Long Thiên Tiếu.  
 
Sau khi trao đổi nhanh, Long Thiên Tiếu đi về phía biệt thự nhà mình trước. Nhìn bóng Long Thiên Tiếu rời đi, Lâm Hi có dự cảm, cô cầm chìa khoá mở cốp sau và nhìn vào bên trong.

Nhấn Mở Bình Luận