Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Cái này, có vẻ cũng không thể nói như vậy. Dù sao chúng ta chưa từng tận mắt thấy gai rồng, không biết là thật hay giả, có thể chỉ là dáng vẻ giống nhau thôi, chất liệu cũng không phải chất liệu đặc biệt mà gai rồng thường có. Lúc trước, gai rồng cũng được báo đưa tin nhưng không chỉ ra trực tiếp có liên quan đến Long Vương. Tôi cảm giác hẳn là phía Trần Hướng Thiên tung ra bên ngoài, cái kia không phải thực sự là gai rồng”.  
 
Lôi Hổ nghe thấy lời này, có chút do dự rồi giải thích.  
 
“Đại ca, anh đã nói thẳng, chính anh cũng chưa từng nhìn thấy gai rồng, không thể xác nhận được thứ đó có phải là gai rồng không phải xong rồi à?”  
 
“Đúng vậy, lời của đại ca chính là như vậy”.  
 
“Chưa từng thấy cũng không cần phải xấu hổ, dù sao đó cũng là thứ cao quý mà”.  
 
Mọi người nghe thấy lời biện bạch này của Lôi Hổ liền trêu chọc nói.  
 
“Mấy người thôi ngay đi, các người cũng biết gai rồng là món đồ cao quý, tôi đương nhiên chưa từng tận mắt trông thấy. Nó chỉ có trong tay Long Vương, tôi làm sao có thể thấy được, tôi chỉ nghe qua, nghe đồn vậy thôi”.  
 
Lôi Hổ nghe vậy, có chút tức giận nói.  
 
“Quả nhiên là vậy”, mọi người nghe thấy đều có chút thất vọng.  
 
“Vậy đại ca, hiện giờ phải làm sao đây?”, Cao Bá hỏi.  
 
“Chuyện này mấy người nếu ai làm lộ ra ngoài, tôi sẽ làm thịt kẻ đó. Mặc kệ anh Long có phải là Long Vương không, nhưng anh ấy có thể giết chết tên sát thủ nước ngoài, Lôi Hổ tôi tôn trọng anh ấy là bậc anh hùng, về sau sẽ tận tâm đi theo anh ấy”.  
 
Lôi Hổ đưa mắt nhìn qua đám đông một lượt, sau đó lạnh lùng thốt ra. Người có thể giết chết tên sát thủ nước ngoài chắc chắn không phải người bình thường, đi theo người như vậy, về sau Đông Thành chắc chắn có cơ hội trở thành thế lực ngầm mạnh nhất thành phố Lâm Giang.  
 
Mấu chốt còn là bản thân Long Thiên Tiếu cũng có ý đồ đó.  
 
Sau khi tiếp xúc với Long Thiên Tiếu, Lôi Hổ phát hiện ra Long Thiên Tiếu làm việc cẩn trọng, là một người có thể làm việc lớn.  
 
“Nghe theo đại ca”.  
 
“Chúng em đều nghe theo đại ca”.  
 
“Nếu anh Long kia chính là người giết chết tên sát thủ nước ngoài, vả lại còn có năng lực thần kỳ như vậy chúng ta đi theo anh ấy chắc chắn sẽ không chịu thiệt”.  
 
Mọi người nghe thấy vậy cũng thể hiện thái độ của mình.  
 
“Vậy được rồi, chuyện ngày hôm nay nếu bất kỳ ai tiết lộ ra ngoài, tôi tuyệt đối không tha cho người đó. Còn phương pháp hô hấp, trong ngày hôm nay tôi sẽ truyền thụ lại cho mọi người”.  
 
Lôi Hổ nói với ngữ khí lạnh như băng.  
 
“Gấp như vậy sao?”  
 
Mọi người nghe thấy vậy đều có chút khó hiểu.  
 
“Mấy người ngẫm thử xem nếu Phương Thắng Thiên biết người của chúng ta hôm nay bị thương thì hắn ta sẽ làm gì?”  
 
Hắc Lang đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói.  
 
“Tên Hắc Lang nhà cậu lại có suy nghĩ giống tôi rồi, haha!”  
 
Lôi Hổ nghe thấy vậy phá lên cười.  
 
“Phương pháp kia nếu chúng ta thật sự có thể khôi phục vết thương trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại tung tin các chủ lực cốt cán của chúng ta bị thương, Phương Thắng Thiên chắc chắn sẽ ra tay. Mấy người phải biết rằng em trai hắn còn đang ở trong tay chúng ta”.  
 
Hắc Lang thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.  
 
“Không tệ, tôi cũng đang có suy nghĩ này, dựa theo cách nói của anh Long, vết thương của chúng ta cũng không phải vết thương nghiêm trọng, chỉ cần thời gian một hai ngày là có thể hoàn toàn khôi phục. Tôi nghĩ thử, điều này đối với chúng ta mà nói không hẳn không là một cơ hội”.   
 
Lôi Hổ sờ cằm, có chút đăm chiêu nói.  
 
“Nếu người của Phương Thắng Thiên chịu tổn hại lớn, chúng ta có thể không đánh mà thắng, mạnh mẽ tiếp cận phường 13 Bắc Thành rồi”.  
 
Lúc này, Hắc Lang thản nhiên nói.  
 
“Đúng đó, có cùng suy nghĩ với tôi”.  
 
Lôi Hổ vỗ một cái xuống bàn, rất đồng tình đáp.  
 
“Em cảm giác được cách này có thể thử một chút, mặc dù có hơi mạo hiểm”.  
 
“Muốn được lớn thì phải mạo hiểm, muốn nuốt miếng thịt béo là phường 13 Bắc Thành thì mạo hiểm chút có đáng là gì đâu”.  
 
“Nói cho cùng, hiện giờ em trai Phương Thắng Thiên đang nằm trong tay chúng ta, con bài của chúng ta lớn hơn của họ, những con bài có thể đánh được cũng tương đối nhiều. Lúc này không đánh một trận thì còn chờ gì nữa?”  
 
Mọi người nghe vậy đều dị nghị nói.  
 
“Nếu tất cả mọi người đều cho rằng như vậy thì việc này cứ quyết định vậy đi, chín giờ tối nay ở Hongdaokou tôi sẽ truyền dạy phương pháp kia cho mấy người. Cao Bá bây giờ cậu truyền đi tin tức phần lớn người của võ quán Thiên Đạo chúng ta hôm nay đã bị thương, hơn nữa vết thương của mỗi người còn không hề nhẹ”.  
 
Lôi Hổ nói với mọi người, sau đó lại đặc biệt dặn dò Cao Bá.  
 
“Vâng, đại ca yên tâm, việc này bây giờ em sẽ đi làm ngay”.  
 
Cao Bá nghe vậy cũng dứt khoát đáp. Sau khi mọi người nghe xong đều đi làm chuyện của mình.  
 
Tần Tiểu Manh lái xe, đầu tiên là đưa Lục Thanh Dao về nhà, sau đó đưa Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đến bệnh viện.  
 
Sau khi đến bệnh viện, Tần Tiểu Manh cũng không trực tiếp vào phòng bệnh của Long Đức Phúc mà đến phòng làm việc khác.  
 
“Tôi muốn đến thăm đứa bé kia”.  
 
Trên đường đi đến phòng bệnh của Long Đức Phúc, Long Thiên Tiếu khẽ cau mày lại rồi lãnh đạm nói.  
 
“Là cô bé ở Tây Thành bị thương đó sao?”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền hỏi lại.  
 
“Ừm!”, Long Thiên Tiếu đáp.  
 
“Trước tiên đến xem Tiểu Tịch đã, đợi lát tôi cùng đi với anh”.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đề nghị nói.  
 
“Được”.  
 
Long Thiên Tiếu đáp lại, Long Tiểu Tịch đã cả ngày không gặp bọn họ rồi.  
 
“Bố, chị Tuyết Cầm”.  
 
Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi vào trong phòng bệnh, Long Tiểu Tịch liền hô lên. Con bé đang ngồi trên giường nghịch điện thoại của Lý Bình, điện thoại của Lý Bình cũng tương đối cũ, không phải loại điện thoại thông minh như của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, cho nên cũng không có nhiều thứ để chơi được.  
 
“Bố, mẹ!”  
 
Long Thiên Tiếu đi vào, chào hỏi.  
 
“Cháu chào bác trai, bác gái”.  
 
“Trở về rồi à”, Lý Bình nghe vậy đáp.  
 
“Em lấy điện thoại di động của bà nội làm gì vậy?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.  
 
“Em đọc sách, cũng chỉ có thể đọc sách thôi”.  
 
Long Tiểu Tịch giơ giơ điện thoại lên, sau đó nói.  
 
“Em đọc sách gì?”, Cố Tuyết Cầm lại hỏi.  
 
“Đó là Kinh Thi”, Long Tiểu Tịch đáp.  
 
“Haha, đứa nhóc này tuổi cũng chưa lớn lắm nhưng đã nhận biết được rất nhiều mặt chữ. Mặt chữ bên trong Kinh Thi nó đều nhận được, còn đọc cho ông già này mấy câu thơ trong Kinh Thi đấy!”   
 
Long Đức Phúc nghe vậy cười ha hả nói. Sau khi tiếp xúc ông ấy phát hiện ra Long Tiểu Tịch không giống với những đứa trẻ bình thường, nhận biết được nhiều mặt chữ là một chuyện, mà sở thích của con bé cũng không giống đứa trẻ khác.  
 
Những đứa trẻ cùng tuổi phần lớn thích chơi đồ chơi, thích xem phim hoạt hình, thích truyện tranh. Nhưng Long Tiểu Tịch lại không hứng thú với thứ đó, nói gì mà trước kia nó mới thích, hiện tại cảm thấy thứ đó quá ấu trĩ.  
 
“Đúng vậy, quả là một đứa nhỏ thông minh”.  
 
Lý Bình cũng cười nói, đối với đứa cháu này, bà ấy càng ngày càng yêu thích nó hơn.  
 
“Hì hì cảm ơn ông nội, bà nội”.  
 
Long Tiểu Tịch có chút đắc ý nói.  
 
“Bác trai bác gái hai người xem bộ dạng đắc ý của con bé kìa, hai người đừng khen con bé quá, nó sẽ tự kiêu đấy”.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười nói.  
 
“Em không phải vậy đâu!”  
 
Long Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn nói.  
 
“Bố mẹ, bố mẹ đều dùng điện thoại như này sao, sắp tới con sẽ đổi điện thoại khác cho hai người”.  
 
Long Thiên Tiếu nhìn điện thoại di động của Long Đức Phúc và Lý Bình đã vô cùng cũ nát, thậm chí còn có vết nứt rồi, vì vậy nói.

Nhấn Mở Bình Luận