Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Chương 490:  Trúng gian kế
 
Hồng Chính Hưng bị một đám người giam giữ rồi dắt xuống dưới, chỉ cảm thấy xung quanh có rất nhiều chỗ quanh co vòng vèo, ông ta bị đẩy vào trong một căn phòng.  
 
"Ông lão? Ông lão, sao ông cũng bị bắt?"  
 
Đợi tới khi Hồng Chính Hưng bị đẩy vào trong phòng tối liền có một giọng nói kinh ngạc truyền tới. Đối với Hồng Chính Hưng mà nói thì giọng nói này không hề xa lạ, vừa nghe liền biết chính là giọng của Phương lão nhị.   
 
"Ai, đừng nói nữa, lần này chúng ta trúng phải gian kế của Lôi Hổ!"  
 
Hồng Chính Hưng mặt mũi bầm dập nhìn thấy Phương Cận chỉ vỗ đùi thở dài một hơi rồi nói một cách bực bội. Chuyện xảy ra hôm qua hết sức rõ ràng, xác thực không thể nghi ngờ.   
 
Dựa theo tin tức mà bọn họ nghe ngóng được, đám người Lôi Hổ kia đều bị thương không nhẹ, nhưng hôm nay xem ra, đám người đó đều có thể nhảy nhót vui mừng.  
 
"Ông lão, rốt cuộc tại sao lại thành như thế này?"  
 
Phương Cận lại hỏi.  
 
"Hôm qua nghe nói có cao thủ khiêu chiến võ quán Thiên Đạo, đánh đám cao thủ bên cạnh Lôi Hổ bị thương. Vì thế, đại ca quyết định cho tôi hôm nay dẫn người đột kích hang ổ của Lôi Hổ, uy hiếp Lôi Hổ giao Nhị gia ra. Nhưng không biết, đàn em hôm qua bị đánh của Lôi Hổ đều chỉ bị thương ngoài da, lại còn có thể nhảy nhót vui mừng. Mặc dù chúng tôi đem theo không ít đàn em tinh nhuệ nhưng vẫn không chịu được đối thủ nhiều người, chúng ta kẻ bị bắt lại, kẻ bị đánh trọng thương, kẻ thì bị ném ra ngoài”.  
 
Hồng Chính Hưng lắc đầu, sắp khóc đến nơi rồi, không cứu được Phương Cận, bản thân cũng bị kéo chung vô đây.  
 
Ở Bắc Thành, nếu nói Phương lão đại là người đứng đầu, Phương lão nhị là người đứng hàng thứ hai thì ông ta cũng có chút danh tiếng, cũng xem như là đứng hàng thứ ba.   
 
Nhưng bây giờ lão nhị Bắc Thành và ông lão như ông đều bị nhốt ở đây.  
 
"Tên Lôi Hổ này nhìn thì thô kệch, không ngờ lại có thể giảo hoạt như vậy”.  
 
Phương Cận nghe vậy chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng, giống như có điều suy nghĩ.  
 
"Giảo hoạt, cũng không phải giảo hoạt, theo như bản lĩnh và chỉ số IQ của Lôi Hổ, cho dù hắn ta có thể nghĩ ra âm mưu như vậy, vậy thì cũng không thể có bản lĩnh như vậy, hôm qua bọn họ rõ ràng toàn bộ đều bị đánh bị thương rồi, bây giờ đứa nào đứa này đều nhảy nhót vui mừng. Thực sự là kì lạ”.  
 
Hồng Chính Hưng vô cùng không cam lòng nói.  
 
"Vậy phải làm sao bây giờ?"  
 
Phương Cận lại nhíu mày hỏi lại.  
 
"Tôi cũng không biết, bây giờ chỉ có thể trông chờ Phương lão đại. Lão nhị cậu cũng có thể yên tâm, bọn chúng muốn có Phường 13 Bắc Thành sẽ không làm gì chúng ta đâu”.  
 
Hồng Chính Hưng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói.  
 
"Nhưng bây giờ chúng ta lại ở đây, như vậy đã trì hoãn anh cả rồi. Chúng ta sẽ trở thành một trong những chướng ngại của anh ấy”.  
 
Phương Cận cảm khái nói.  
 
"Cho dù như vậy thì cũng hết cách rồi, bây giờ chỉ có thể đợi”.  
 
Hồng Chính Hưng lại ảo não nói.  
 
"Phường 13 Bắc Thành là của chúng ta, chẳng lẽ là thứ Lôi Hổ hắn ta muốn có là có sao?"  
 
Nói tới đây, ánh mắt của Phương Cận khẽ lóe lên một tia sắc lạnh rồi nói.  
 
"Điều này phải để hai cô gái kia nói”.  
 
Hồng Chính Hưng có chút khó xử nói, hôm đó ông ta xem camera giám sát, trong lòng cũng vô cùng nghi ngờ. Mặc dù đã điều tra rõ thân phận của hai cô gái kia nhưng ông ta chưa từng nghe nói hai cô gái đó có thực lực tương đương võ sĩ chuyên nghiệp.   
 
"Mẹ nó, rốt cuộc là người nào dám nhúng tay vào chuyện của Bắc Thành, kẻ đứng sau này rốt cuộc là ai, nếu để cho tôi biết được nhất định sẽ khiến hắn thịt nát xương tan”.  
 
Phương Cận mạnh mẽ nện vào vách tường, nói với giọng vô cùng không cam tâm.  
 
"Lão nhị, cậu nên nghỉ ngơi đi, tin là đại ca sẽ nghĩ ra được cách”.  
 
Hồng Chính Hưng nói với vẻ mặt khổ sở.  
 
"Lôi Hổ sẽ không để chúng ta dễ dàng xảy ra chuyện đâu, hắn ta còn đang trông cậy vào hai chúng ta để còn đổi lấy Phường 13 Bắc Thành mà!"  
 
Phương Cận nghe vậy, cũng chỉ có thể nói.  
 
Lúc này, giữa đấu trường dưới đất, một đám người đang vây quanh Lôi Hổ, đánh một trận thắng lớn đẹp như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ồn ào lên.  
 
"Im lặng, im lặng, mọi người nghe tôi nói, cho tôi gọi điện thoại”.  
 
Lôi Hổ đứng ở chỗ cao nhất nói với mọi người. Mọi người nghe vậy cũng yên tĩnh trở lại.  
 
"Đại ca, gọi điện thoại gì mà long trọng như vậy?"  
 
Mọi người có chút khó hiểu hỏi.  
 
"Cao Bá, giúp tôi gọi điện thoại cho Phương Thắng Thiên, tôi muốn chúc mừng anh ta”.  
 
Lôi Hổ nói với Cao Bá bên cạnh, Cao Bá nghe vậy lập tức tung tăng bấm điện thoại, sau đó bấm một dãy số điện thoại.   
 
Điện thoại gọi đi, lúc điện thoại đến tay Lôi Hổ, Lôi Hổ tự nhiên ra dấu tay chỉ mọi người im lặng, đám người phía dưới liền yên lặng.  
 
"Alo, ai vậy?”  
 
Lúc này, điện thoại truyền tới một giọng nói trầm tĩnh.  
 
“Alo, là Phương lão đệ à? Là tôi đây, Lôi Hổ tôi đây!”  
 
Lôi Hổ nghe vậy, vô cùng khí phách nói.  
 
"Lôi Hổ?"  
 
Phương Thắng Thiên ở đầu điện thoại bên kia nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày nói.   
 
"Đúng vậy, thế nào, Phương lão đệ không nhớ Lôi Hổ tôi sao? Ha ha ha”.  
 
Lôi Hổ lại cười to nói.  
 
Nghe được những lời này, Phương Thắng Thiên nhíu mày càng ngày càng chặt.

Nhấn Mở Bình Luận