Sau khi Phương Thắng Thiên giao phó xong xuôi, liền nói một lượt từ đầu đến cuối sự việc cho Lôi Hổ nghe.
Lôi Hổ càng nghe càng tức giận, kể từ lúc hắn ta nghi ngờ Long Thiên Tiếu giết tên sát thủ ngoại quốc kia, Long Thiên Tiếu ở trong lòng hắn ta đã chiếm một vị trí đặc biệt.
Bất luận là trên phương diện thực lực hay thân thế, hắn ta thực lòng khâm phục Long Thiên Tiếu.
“Nhà họ Vương tàn đời rồi”.
Cuối cùng, Lôi Hổ buông ra một câu kết luận.
“Anh có vẻ rất kích động thì phải”.
Phương Thắng Thiên nhìn Lôi Hổ rồi nói.
“Tôi không giống anh, tôi với anh Long là bạn tâm giao, tôi phục anh Long, là thành tâm khâm phục, một lòng muốn làm việc cho anh Long”.
Lôi Hổ nhìn Phương Thắng Thiên, có chút khinh bỉ đáp. Hắn ta và Phương Thắng Thiên vốn là đối thủ một mất một còn, bây giờ bị ép buộc phải sát cánh cùng nhau, nhưng vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên, vẫn là cảm giác nhìn thấy đối phương không được thuận mắt lắm.
“Anh dám động đến nhà họ Vương?”
Phương Thắng Thiên lại hỏi.
Nhà họ Vương là một trong ba dòng họ lớn ở thành phố Lâm Giang, ngoại trừ nhà họ Tần, thì nhà họ Vương được coi là mạnh nhất, mặc dù công việc kinh doanh nhà họ Vương đều quang minh chính đại, nhưng thực lực xét trên thực tế cũng không thể coi thường.
Xét trên nguyên tắc đạo lý, bọn họ hẳn sẽ không trêu chọc đến những gia tộc này, những gia tộc đó đương nhiên cũng sẽ vì vậy mà tránh đối đầu với họ.
“Tại sao tôi không dám? Tôi nói rồi, nhà họ Vương kia sắp hết thời rồi, tôi đường đường là đại ca Đông Thành, có gì mà phải sợ nhà họ Vương?”
Lôi Hổ nghe vậy chỉ cười cười nói.
“Vậy tôi đây cũng dám”.
Phương Thắng Thiên trầm tĩnh nói, Lôi Hổ nghe vậy, liếc mắt nhìn Phương Thắng Thiên một cái, tràn đầy vẻ khinh bỉ, con người này sao lại không có chút chính kiến nào hết, chỉ biết theo đuôi người khác.
“Cao Bá, cậu gọi điện cho ông già nhà họ Vương, bảo ông ta tới số rồi, ở yên trong nhà đợi đi”.
Lôi Hổ nghe vậy liền lớn giọng nói.
“Đại ca em biết rồi, em lập tức đi gọi điện”.
Cao Bá nghe gọi liền trả lời.
Long Thiên Tiếu ôm Cố Tuyết Cầm ra ngoài, về đến trong xe mình, anh không ngồi ở vị trí lái mà ngồi đằng sau cùng Cố Tuyết Cầm, anh trực tiếp ôm Cố Tuyết Cầm vào trong lòng.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm vẫn chưa hết bàng hoàng, chuyện xảy ra ban nãy đã ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của cô, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, cô gần như sụp đổ.
Tại thời điểm đó, cô thậm chí còn sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Nội tâm cô vốn yếu đuối, nhưng thân là phụ nữ, tính cách cô lại vô cùng mạnh mẽ, nếu như bị một tên đàn ông dơ bẩn làm nhục, cô thà chọn cái chết còn hơn.
Long Thiên Tiếu cứ như vậy ôm lấy Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm không nói gì, Long Thiên Tiếu cũng không mở miệng nói câu nào, đây chính là cảm giác thầm lặng bên cạnh nhau, thầm lặng động viên lẫn nhau.
Long Thiên Tiếu vuốt ve mái tóc Cố Tuyết Cầm, nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu không khỏi đau lòng.
Thật không dám tưởng tưởng, nếu như anh đến muộn chỉ một khắc thôi, không biết chuyện sẽ thành ra thế nào.
Cảm nhận được động tác của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nghiêng đầu dụi dụi vào lồng ngực Long Thiên Tiếu, tựa hồ như sợ Long Thiên Tiếu sẽ rời bỏ cô vậy, những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô còn chưa khô hết.
“Đêm nay không về nhà nữa, anh xuống xe mua chút đồ”.
Long Thiên Tiếu nói với cô. Cố Tuyết Cầm vẫn không hề có phản ứng, chỉ trốn vào lòng Long Thiên Tiếu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, là Cố Vân Sơn gọi đến.
“Bố, con đưa được Cố Tuyết Cầm ra ngoài rồi, không sao hết, bố yên tâm, hiện giờ cô ấy đang ở cạnh con”.
Long Thiên Tiếu trả lời qua điện thoại.
“Được được được, không sao là tốt rồi, nếu như Cố Tuyết Cầm mà có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng không nhắm mắt”.
Nghe được lời này của Long Thiên Tiếu, Cố Vân Sơn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn, nhưng lúc ông ta đến, Khải Hoàn Môn đã đóng cửa rồi, tình cờ ông ta lại gặp đám người Lôi Hổ.
Bởi vì hai người đã gặp mặt nhau ở tiệc sinh nhật, Lôi Hổ cũng biết Cố Vân Sơn là bố vợ của Long Thiên Tiếu, vì vậy hắn ta đã nói đại khái sự tình cho Cố Vân Sơn nghe.
“Bố, con không sao, bố đừng lo lắng cho con”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy giọng bố mình, liền cố gắng điều chỉnh giọng nói trở nên bình thường nhất có thể rồi trả lời.
“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Vấn Sơn cũng nước mắt lưng tròng, tuy là nói trọng nam khinh nữ, nhưng trong hai đứa con một trai một gái của mình, ông ta vẫn yêu quý đứa con gái này hơn, từ nhỏ đã chăm chỉ hiểu chuyện, tính cách lại lương thiện.
Nếu như phải lựa chọn một người giữa Cố Tuyết Cầm và Cố Thiếu Duy, ông ta sẽ không do dự mà chọn Cố Tuyết Cầm.
“Các con nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì, ngay mai hẵng nói”.
Cố Vân Sơn căn dặn.
“Trước mắt cứ vậy đã, bố cũng về nhà nghỉ ngơi đi!”
Long Thiên Tiếu nói với Cố Vân Sơn.
“Được”.
Cố Vân Sơn đáp.
Sau khi Long Thiên Tiếu tắt máy, lại hiện lên số điện thoại của Long Vận Nhi gọi đến.
“Alo, anh?”
Long Vận Nhi hô lên.
“Em hiện giờ đang ở đâu?”
Long Thiên Tiếu hỏi cô.
“Em đang ở bệnh viện, Tiểu Tịch cũng ở đây. Anh à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Long Vận Nhi hỏi lại, mỗi tối Long Vận Nhi đều từ trường học qua thăm Long Đức Phúc, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, điều ngoại lệ chính là tối nay Long Tiểu Tịch cũng ở đây.
“Không có gì. Anh có vài chuyện cần phải xử lý, tối nay anh không về nhà được, em giúp anh chăm sóc Tiểu Tịch một chút”.
Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.
“Vâng”.
Long Vận Nhi cũng không nói gì thêm, liền đồng ý.
“Đưa điện thoại cho Tiểu Tịch”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Bố, bố đi đâu vậy, chị Tuyết Cầm đâu rồi?”
Điện thoại truyền đến giọng nói của Long Tiểu Tịch.
“Bố có chút chuyện cần làm, sang mai bố sẽ về đón con đi học, tối nay ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ, con phải nghe lời cô đấy”.
Long Thiên Tiếu nhắc nhở con bé.
“Vâng, con biết rồi, con sẽ không nghịch ngợm nữa, con sẽ nghe lời cô Vận Nhi”.
Dường như cảm nhận được bầu không khí có phần khác lạ, Long Tiểu Tịch rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Ừm, như vậy mới ngoan. Con đưa lại điện thoại cho cô Vận Nhi đi”.
Long Thiên Tiếu nói với con gái.
“Vâng ạ”, Long Tiểu Tịch đáp: “Cô ơi, trả cô này”.
“Anh đã nói chuyện với con bé, vất vả cho em rồi”.
Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.
“Anh yên tâm đi, không phải chỉ một tối thôi sao”.
Long Vận Nhi đáp.
“Vậy anh tắt máy đây”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Vâng”.
Sau khi Long Vận Nhi đáp, Long Thiên Tiếu liền gác máy.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Long Thiên Tiếu rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, liền đặt điện thoại qua một bên.
“Để anh mua cho em chút đồ ăn, sau đó sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, trên mặt Cố Tuyết Cầm lúc này vẫn in hằn hai dấu ngón tay, Long Thiên Tiếu thấy vậy có chút đau lòng. Bởi vì phát sinh chuyện như vậy, anh quyết định sẽ không về nhà, tránh cho mọi người nhìn thấy vết thương của Cố Tuyết Cầm lại thêm lo lắng.
Cố Tuyết Cầm lắng nghe thấy vậy chỉ lắc đầu, đầu cô vẫn tựa trước ngực Long Thiên Tiếu, đôi mắt hoảng hốt, tựa hồ chưa khôi phục lại hoàn toàn tinh thần như trước khi xảy ra sự việc.
“Có đau không?”
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Có một chút”.
Giọng nói Cố Tuyết Cầm có chút khàn khán đáp lại.
“Đợi lát nữa anh mang cho em ít thuốc bôi vào”.
Long Thiên Tiếu đáp, Cố Tuyết Cầm cuối cùng chịu nói chuyện rồi, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.
“Có phải em bây giờ trở nên rất xấu xí không?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, hốc mắt cô lại đỏ lên, khàn khàn giọng hỏi.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của metruyenhot.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website metruyenhot.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !